LightReader

Chapter 28 - TỬ MÔN QUAN SƠ NHẬP, ĐÀO TIÊN GỢI KỲ DUYÊN

Sau khi Diệu Linh Tiên Tử dứt lời, chiếc kiệu hoa lộng lẫy, mang theo Uyển Nhi tám tuổi, từ từ biến mất giữa những gợn sóng không gian chấn động, để lại một Tàng Vân Tông tan hoang và nỗi kinh hoàng tột độ trong tâm thức những kẻ còn sống sót.

Không gian bên trong kiệu hoa tựa như một thế giới riêng biệt, ấm áp và tĩnh lặng, hoàn toàn tách biệt với sự hỗn loạn vừa diễn ra. Uyển Nhi, sau những giây phút căng thẳng và sợ hãi, giờ đây cảm thấy một sự an toàn lạ thường khi ở bên vị tiên tử xinh đẹp tuyệt mỹ này. Có lẽ do kiệt sức, hoặc do sự thay đổi đột ngột của hoàn cảnh, cô bé bỗng cảm thấy bụng mình réo lên từng hồi. Nàng nằm dài trên tấm nệm gấm mềm mại trong kiệu, ngước đôi mắt to tròn, ngây thơ nhìn Diệu Linh, giọng nói non nớt nhưng không chút e dè:

“Sư tôn, con đói…”

Diệu Linh Tiên Tử, người vốn luôn mang một vẻ lạnh lùng, thoát tục, nghe tiếng gọi "sư tôn" và cái bụng đang "biểu tình" của tiểu đồ đệ, bất giác mỉm cười. Một nụ cười nhẹ nhàng tựa như gió xuân thoảng qua, làm tan đi băng giá, khiến không gian trong kiệu hoa như bừng sáng. Nàng dịu dàng ôm lấy Uyển Nhi vào lòng, một cử chỉ đầy sự yêu thương và che chở. Từ trong thức hải của mình, Diệu Linh lấy ra một chiếc túi gấm màu xanh ngọc, trên túi được thêu dệt những đóa hoa sen trắng muốt, từng đường kim mũi chỉ đều tinh xảo đến cực điểm, tỏa ra một luồng linh khí thuần khiết và ánh sáng rực rỡ.

“Trong này có rất nhiều đồ ăn ngon, con xem thích món nào thì cứ tự nhiên lấy.” Diệu Linh khẽ mở miệng túi, một làn hương thơm ngát của vô số kỳ trân dị quả lan tỏa.

Uyển Nhi tò mò nhìn vào, đôi mắt sáng rực lên. Giữa vô vàn những món ăn tinh xảo, ánh mắt cô bé dừng lại ở một quả đào tiên căng mọng, lớp vỏ hồng phớt tựa má thiếu nữ, tỏa ra một mùi hương thanh khiết, ngọt ngào khó tả. Không chút do dự, Uyển Nhi chộp lấy quả đào, vui vẻ đưa lên miệng cắn một miếng thật to.

Đám thị nữ đứng hầu bên ngoài kiệu hoa, vốn đang nín thở theo dõi, chỉ thấy tiểu chủ nhân mới của họ tự nhiên hái lấy một quả đào tiên quý giá.

Bên trong kiệu, Uyển Nhi vẫn ôm chặt lấy Diệu Linh, tay cầm trái đào tiên, ăn một cách ngon lành, ngấu nghiến như thể đó là món ngon nhất trần đời.

Diệu Linh Tiên Tử nhìn tiểu đồ đệ, ánh mắt dịu dàng nhưng trong thâm tâm lại dấy lên một sự ưu tư, một nét kinh ngạc khó tả. “Đào này là đào nghìn năm mới có một quả, cứng rắn vô cùng, người thường phải dùng linh lực luyện hóa nhiều ngày mới có thể dùng được một chút,” nàng thầm nghĩ, rồi lại tiếp tục dòng suy tư, “trái đào tiên này được ngưng tụ từ tinh hoa của đất trời, vỏ ngoài cứng rắn tựa kim cương, ngay cả ta và những tu sĩ cũng phải mất nhiều ngày dùng chân hỏa luyện hóa mới có thể miễn cưỡng dùng được một chút. Vậy mà con bé này… lại có thể cắn một cách dễ dàng như vậy sao? Thể chất của nó… rốt cuộc còn ẩn chứa những bí mật kinh thiên động địa nào nữa đây?”

Trong lúc Diệu Linh còn đang chìm trong suy tư, Uyển Nhi, với tính cách có phần nghịch ngợm và tò mò của một đứa trẻ, sau khi đã "xử lý" xong quả đào, liền ngước đôi mắt đen láy, long lanh nhìn vào mi tâm của sư tôn. Nơi đó, một phù văn cổ xưa, huyền ảo, mang hình dáng của một đóa hoa sen cách điệu hoặc một ấn ký Pháp Tắc nào đó, đang ẩn hiện, tỏa ra một luồng khí tức thâm sâu, khó lường. Cô bé tò mò đưa ngón tay nhỏ bé, trắng nõn của mình lên, khẽ chạm vào phù văn ấy rồi ngây ngô hỏi:

“Sư tôn, đây là gì vậy ạ?”

Diệu Linh Tiên Tử khẽ giật mình trước hành động bất ngờ của Uyển Nhi, nhưng rồi nàng lại mỉm cười. Một nụ cười lần này không chỉ dịu dàng mà còn mang theo một sự kiêu hãnh và một chút gì đó như đang nhìn thấy tương lai. Nàng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Uyển Nhi, giọng nói ôn tồn giải thích:

“Đây là phù văn, tiểu Uyển Nhi à. Khi một tu sĩ tu luyện đến một cảnh giới rất cao, vĩnh hằng của đại đạo chư thiên, và nếu trong người họ có một loại huyết văn đặc biệt, thì phù văn này sẽ tự nhiên hiển lộ, như một ấn ký thể hiện sức mạnh và con đường Đạo Pháp mà người đó theo đuổi.”

Nghe vậy, đôi mắt Uyển Nhi sáng rực lên, một sự khao khát và ngưỡng mộ hiện rõ. Cô bé reo lên:

“Con cũng muốn có! Con cũng muốn có cái đó!”

Diệu Linh Tiên Tử bật cười trước vẻ đáng yêu của tiểu đồ đệ. Nàng xoa đầu Uyển Nhi, giọng nói vẫn đầy sự dịu dàng nhưng cũng không kém phần nghiêm túc:

“Được rồi, được rồi. Nếu con thực sự muốn có, vậy thì trước hết, con phải ngoan ngoãn nghe lời ta. Theo ta học hành, tu luyện một cách chăm chỉ hơn nữa. Con đường này không hề dễ dàng, sẽ có rất nhiều thử thách, rất nhiều gian khổ. Con có chịu được không?”

Uyển Nhi không một chút do dự, ngẩng cao đầu, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Diệu Linh, rồi mạnh mẽ gật đầu một cái. Một lời hứa không lời, một sự quyết tâm đã được khắc ghi.

Diệu Linh Tiên Tử nhìn tiểu đồ đệ, trong lòng không khỏi dâng lên một niềm hy vọng và cả một sự chờ mong. Nàng biết, con đường phía trước của đứa trẻ này sẽ không hề bằng phẳng, nhưng với ý chí và tiềm năng phi thường ẩn chứa bên trong, có lẽ, một ngày nào đó, Uyển Nhi sẽ còn tỏa sáng rực rỡ hơn cả những gì nàng có thể tưởng tượng.

Chiếc kiệu hoa tiếp tục lướt đi trong không gian trùng điệp, mang theo hai thầy trò với những tâm tư và những khởi đầu mới, hướng về Tử Môn Quan huyền bí, nơi một chương mới trong cuộc đời Uyển Nhi sắp sửa được "khai mở".

More Chapters