LightReader

Phần 7 : OVA Uyển Nhi Phưu Lưu Ký

LinhLung
7
chs / week
The average realized release rate over the past 30 days is 7 chs / week.
--
NOT RATINGS
217
Views
VIEW MORE

Chapter 1 - OVA UYỂN NHI PHIÊU LƯU KÝ

PHẦN 7: OVA UYỂN NHI PHIÊU LƯU KÝ – HỒI VỌNG THƯỢNG CỔ, CHIÊM NGHIỆM VẠN KIẾP

Chương 1: Đế Cung Triệu Lệnh – Tao Ngộ Cố Nhân, Dòng Thời Gian Nghịch Chuyển

Ngũ thiên tuế nguyệt, tựa một cái chớp mắt của vĩnh hằng, đã lặng lẽ trôi qua kể từ ngày Uyển Nhi, Đấng Khai Sinh Vũ Trụ Mới, vận dụng quyền năng Thần Vũ Cảnh, tái tạo lại Mười Hai Vũ Trụ Chủ Thể, thiết lập một Trật Tự Càn Khôn mới, nơi vạn vật diễn sinh trong những Nguyên Lý hài hòa hơn.

Tại Thiên Giới Đế Cung – một hành tinh nguy nga, được hiển lộ từ ý niệm của Uyển Nhi, vượt ngoài dòng chảy thời gian thông thường của mười hai vũ trụ chủ thể, và được mệnh danh là trung tâm chỉ huy của toàn bộ tinh cầu chứa vô số trụ đạo tâm – không gian bao la, tĩnh tại, thanh khiết đến vô ngần. Sương khói linh khí tinh thuần, mang theo hương vị của những vì sao mới khai sinh, lượn lờ như những dải lụa bạch ngọc, khẽ lay động theo từng cơn gió nhẹ thoảng qua Vườn Thượng Uyển, nơi kỳ hoa dị thảo từ vô số thế giới khoe sắc, tỏa ngát hương thơm. Đâu đó, tiếng đàn tranh, sáo ngọc bắt đầu réo rắt, du dương, thanh âm trong trẻo, thoát tục như tiếng vọng từ một cõi tiên giới xa xôi, có khả năng thanh tẩy mọi phiền não của chúng sinh.

Giữa khung cảnh thoát tục ấy, tại Thính Phong Đình – một thủy tọa tuyệt đẹp được dựng nên bằng Hư Không Ngọc Thạch, tọa lạc giữa hồ sen "Vạn Kiếp Bất Nhiễm" đang mùa mãn khai, những đóa sen ngọc ngà, thanh khiết khẽ rung rinh, tỏa hương ngát dịu – Uyển Nhi Cung Chủ, Chân Linh Tối Thượng, khí tức tĩnh tại bao la như vũ trụ nàng vừa khai mở, khẽ hướng mắt về phía xa xăm. Nàng vận một bộ cung trang màu trắng thuần khiết, viền áo thêu những đạo văn ánh kim phức tạp, mái tóc đen dài như thác đổ, không trang sức cầu kỳ nhưng vẫn toát lên vẻ thanh cao, uy nghiêm khôn tả. Ánh mắt nàng trong veo, sâu thẳm, không còn vẻ lạnh lùng, xa cách của những tháng ngày chinh chiến đẫm máu, mà lắng đọng sự thấu suốt của vạn vật, của hằng hà sa số kiếp luân hồi, phảng phất một nét dịu dàng, ưu tư của người đang hồi tưởng.

Nàng khẽ cất giọng, thanh âm thanh tao, mang theo một chút ý vị thân mật, truyền ra ngoài Thính Phong Đình:

"Các thị nữ đâu, mau đến. Cung chủ có lệnh."

Chỉ một thoáng, không gian khẽ gợn sóng, một tốp tiên nữ y phục trắng muốt, dung mạo thanh lệ thoát tục, từ trong hư không hiển hiện, thân hình uyển chuyển tựa những đóa hoa sen đang khẽ lay trong gió. Các nàng đồng loạt cúi đầu, giọng nói trong trẻo, kính cẩn:

"Chúng nô tỳ tham kiến Cung Chủ."

Uyển Nhi khẽ gật đầu, ánh mắt thoáng một nét vui vẻ:

"Chuẩn bị trà 'Vạn Niên Tuyết Tâm Liên' mà ta đã ân cần chăm sóc suốt năm ngàn năm qua. Hôm nay là một ngày đẹp, ta muốn cùng cố nhân thưởng thức. Đồng thời, cho tấu khúc 'Thời Gian Hồi Vọng'. Sau đó, các ngươi hãy ra ngoài Thiên Giới, truyền ý niệm của ta, triệu Linh Diệt Tiên Tử và Ly Tâm Diệu Cơ đến Thính Phong Đình này, nói rằng Cung Chủ mời họ đến cùng ta đối ẩm, luận chuyện xưa."

"Chúng nô tỳ tuân lệnh!" Các tiên nữ đồng thanh đáp, rồi lại nhẹ nhàng như mây khói lui đi, không một tiếng động. Tiếng đàn bỗng trở nên réo rắt hơn, những vũ điệu tiên tử uyển chuyển bắt đầu được trình diễn trong khuôn viên Đế Cung, mỗi một động tác đều ẩn chứa đạo vận, như đang vẽ nên những bức tranh về sự khởi đầu và tuần hoàn của vũ trụ.

Các Thị Nữ sự dụng lĩnh vực truyền âm ( Cung ….. chủ …. cho ….. mời …. 2 …. vị ) Linh…Diệt….Tiên…Tử và Ly…Tâm…Diệu…Cơ , đến Thiên Giới 

Chẳng bao lâu sau, từ phía xa xa của Đế Cung, hai luồng khí tức mạnh mẽ nhưng hoàn toàn khác biệt, một thanh khiết lạnh lẽo mang theo chút "loạn pháp" tự tại, một thâm trầm trí tuệ ẩn chứa sự thấu suốt của Quy Củ, từ tốn tiến đến Thính Phong Đình.

Không khí xung quanh thủy tọa bỗng trở nên hồng hào, một luồng hương thơm quyến rũ, thanh khiết lạ thường lan tỏa. Một thân ảnh tuyệt mỹ, uyển chuyển như đóa sen mới nở giữa ban mai, từ từ hiển hiện giữa những dải lụa linh khí. Y phục trắng tuyết của nàng như được dệt nên từ ánh trăng và sương giá tinh khiết nhất, mỗi một đường nét đều tinh xảo đến cực hạn, khẽ lay động theo từng bước chân nhẹ nhàng tựa cánh bướm lướt trên mặt hồ. Mái tóc bạch kim dài óng ả tựa dòng ngân hà khẽ tung bay theo gió, dung nhan xinh đẹp tựa như hoa trong gương, trăng trong nước, khiến vạn vật xung quanh như ngừng lại để chiêm ngưỡng. Đó chính là Linh Diệt Tiên Tử. Khí chất "loạn pháp có trật tự" đặc trưng của nàng vừa toát lên vẻ lạnh lùng kiêu hãnh của một Tiên Tử Thượng Cổ, lại vừa có một sự tự tại, phóng khoáng của kẻ đã đạp phá mọi xiềng xích Quy Củ cũ. Nàng tiến đến gần bàn trà nơi Uyển Nhi đang tĩnh tọa, một nụ cười nhẹ nhàng như gió thoảng nở trên môi, khẽ cúi người thi lễ, giọng nói trong trẻo, thánh thót tựa tiếng băng ngọc va chạm vào nhau:

"Thần được Cung Chủ ái mộ gọi mời, thật là niềm vinh hạnh. Kính chào Cung Chủ."

Uyển Nhi mỉm cười, ánh mắt nàng khi nhìn Linh Diệt Tiên Tử ánh lên sự ấm áp chân thành, khẽ đưa tay mời:

"Ngồi đi nào, ngồi lại đây cùng ta, Linh Diệt. Lâu rồi chúng ta chưa có dịp cùng nhau thưởng thức tiên trà."

Linh Diệt Tiên Tử duyên dáng an tọa, ánh mắt nàng nhìn Uyển Nhi, ẩn chứa một sự thấu hiểu và một tia tò mò ý vị.

Nhưng chưa kịp để câu chuyện giữa hai vị mỹ nhân bắt đầu, trên vòm trời cao rộng của Thiên Giới Đế Cung bỗng nhiên vang lên những tiếng đàn hiu hắt, du dương, thanh âm như tiếng vọng từ một cõi mộng xa xăm, mang theo sự thanh thản của tuế nguyệt và sự sâu lắng của trí tuệ. Cùng với tiếng đàn, vô số cánh hoa đào màu phớt hồng từ hư không bắt đầu rơi xuống, xoay tròn, bay lượn phơi phới trong không gian, tạo dựng một khung cảnh lãng mạn, thoát tục đến nao lòng.

Giữa khung cảnh đẹp tựa tranh vẽ đó, một luồng ánh sáng chói lòa nhưng không hề chói mắt, mang theo sự thâm trầm của vô vàn kỷ nguyên, từ từ giáng xuống Thính Phong Đình. Ánh sáng tan đi, hiển lộ một thân ảnh còn tuyệt mỹ và khí chất hơn cả những gì mỹ lệ nhất thế gian có thể hình dung. Ly Tâm Diệu Cơ, người từng là Thiên Quân Giám Chủ, nay đã có một sự "tái sinh" trong Trật Tự mới. Pháp bào của bà ta là một màu xanh lam thẫm như bầu trời đêm đầy sao, điểm xuyết những đường vân ánh kim tinh tế, tôn lên vẻ đẹp trí tuệ và một sự uyển chuyển nhẹ nhàng khó tả.

Uyển Nhi và Linh Diệt Tiên Tử lúc này nhìn nhau, không khỏi ngơ ngác. Linh Diệt Tiên Tử, ánh mắt lấp lánh, giọng điệu trêu chọc, hướng về phía Uyển Nhi:

"Hình như Thiên Giới Đế Cung hôm nay có thần tiên tỷ tỷ nào đó giáng thế thì phải, Cung Chủ nhỉ?"

Nghe vậy, Uyển Nhi bất chợt bật cười lớn, một tiếng cười trong trẻo, sảng khoái, hiếm khi thấy ở Đấng Khai Sinh uy nghiêm. Nàng nhìn Linh Diệt, ánh mắt lấp lánh ý cười:

"Hahahaha! Phải, phải! Đã lâu lắm rồi Thiên Giới Đế Cung này mới lại có dịp xuất hiện một vị thần tiên tỷ tỷ uy nghi, tuyệt thế như vậy!"

Lúc này, Ly Tâm Diệu Cơ, nghe thấy lời trêu ghẹo từ cả hai, khuôn mặt vốn thâm trầm nay lại ửng lên một sắc hồng đào hiếm thấy, càng làm tăng thêm vẻ duyên dáng. Bà khẽ uyển chuyển đưa tay về phía Uyển Nhi, một cử chỉ vừa trang trọng lại vừa có chút ngượng ngùng nhưng đầy tự nhiên:

"Cung Chủ... Linh Diệt Tiên Tử... lại biết trêu đùa rồi. Thần... kính chào Cung Chủ, cảm tạ Người đã gọi mời."

Uyển Nhi Cung Chủ thu lại tiếng cười, nhưng ý vui vẻ vẫn còn đọng lại trong ánh mắt. Nàng đứng dậy, bước đến, đưa tay ra. Linh Diệt Tiên Tử và Ly Tâm Diệu Cơ cũng đứng lên, đưa tay của mình đặt vào lòng bàn tay Uyển Nhi. Một cảm giác ấm áp và một sự kết nối ý niệm kỳ diệu lan tỏa giữa ba người.

"Hôm nay," Uyển Nhi nói, giọng nàng trở nên trang trọng hơn, "ta hồi cung hai vị đến đây, chính là muốn cùng nhau chiêm nghiệm lại những sự kiện đã qua, và đặc biệt là câu chuyện về người cha tiền kiếp của ta, Tiền Nhân Vô Tích Tần Ảnh, cùng những biến động thời Kỷ Nguyên đó. Ta sẽ cho hai vị xem."

Bàn tay còn lại của Uyển Nhi bắt đầu có những biến chuyển. Nàng nhẹ nhàng đưa tay ra, năm ngón tay thon dài tựa ngọc ngà khép lại, rồi từ từ mở ra.

Đôi mắt của nàng, vốn trong veo như nước hồ thu, bỗng chốc chuyển sang một màu bạc ánh kim kỳ ảo. Mái tóc đen dài của nàng cũng dần biến ảo, tỏa ra những luồng ánh kim long lanh huyền diệu, như thể nàng đang dung hợp với chính dòng chảy của thời gian và không gian.

Một Lĩnh Vực vô hình nhưng ẩn chứa uy áp không thể tưởng tượng bắt đầu hình thành, lấy ba người làm trung tâm. Đồng thời, một thanh âm uy nghiêm, không giận mà uy, nhưng lần này mang theo một sự tập trung ý niệm và quyền năng cực hạn, từ kim khẩu Uyển Nhi chậm rãi vang lên, mỗi một từ như một đạo lệnh khảm vào không gian:

"Phong... Cấm... Khởi... Trận... Nguyên... Đồ..."

Uyển Nhi mỉm cười nhìn hai vị tiên tử đang có chút kinh ngạc:

"Xem ra... ta đã làm hai vị muội muội phải sợ rồi."

Linh Diệt và Ly Tâm cũng cười khẽ. "Cung Chủ thật biết trêu đùa đó," Ly Tâm Diệu Cơ đáp.

Linh Diệt Tiên Tử cũng tiếp lời: "Quyền năng nghịch chuyển càn khôn, du hành thời gian ở một quy mô như thế này, quả thực khiến người ta phải mở rộng tầm mắt."

Rồi, Uyển Nhi tiếp tục, giọng nói của nàng như hóa thành ngàn vạn tiếng sấm rền vang, một uy áp kinh hoàng chưa từng có lan tỏa, khiến toàn bộ hành tinh Thiên Giới Đế Cung rung chuyển dữ dội:

"...MỞ...Ở...Ở...Ở...!"

Tiếng "MỞ" cuối cùng kéo dài, ngân vang, như một chìa khóa vạn năng khai mở cánh cổng của thời gian. Mặt hồ sen "Vạn Kiếp Bất Nhiễm" dưới chân Thính Phong Đình sôi trào, rồi hóa thành một vòng xoáy thời không khổng lồ. Bầu trời phía trên vặn vẹo, vô số hình ảnh lịch sử, những mảnh vỡ của các Kỷ Nguyên đã qua lướt nhanh như sao băng, ngược dòng tuế nguyệt, hướng về một quá khứ xa xăm, thời đại của Tần Ảnh.

Giữa cảnh tượng kinh thiên động địa đó, khi ba người đang cùng nhau "trôi" trong dòng chảy ngược của thời gian, Uyển Nhi lên tiếng, thanh âm bình thản và sâu lắng:

"Hành trình trở về quá khứ này sẽ khá dài, ba chúng ta có lẽ nên cùng nhau ôn lại một vài chuyện xưa, được không?"