LightReader

Chapter 30 - Chương 30: Thế Giới Màu Máu và Cuộc Săn Đêm Đầu Tiên

Ánh sáng bạc của trận pháp dịch chuyển tan đi. Mười lăm đệ tử thiên tài của Thiên Huyền Tông thấy mình đang đứng trên một vùng đất hoang vu, cằn cỗi.

Cảm giác đầu tiên không phải là sự nồng đậm của linh khí, mà là một áp lực nặng nề đến nghẹt thở. Một luồng ý chí cổ xưa, hoang dại, mang theo sự tang thương và hỗn loạn, đè nặng lên linh hồn của tất cả mọi người. Bầu trời không phải màu xanh, mà là một màu đỏ thẫm như máu đông, không có mặt trời, không có mặt trăng, chỉ có những đám mây màu xám xịt lững lờ trôi, khiến cho cả không gian chìm trong một ánh sáng mờ ảo, quỷ dị.

"Đây... đây là Thái Cổ Bí Cảnh sao?" một nữ đệ tử nội môn khẽ kêu lên, sắc mặt nàng tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi. Nàng phải vận chuyển toàn bộ linh lực để bảo vệ thức hải của mình mới có thể đứng vững.

Không chỉ riêng nàng, hầu hết các đệ tử khác, kể cả vài người trong số năm đệ tử hạt nhân, đều lộ ra vẻ mặt khó chịu. Họ cảm thấy như đang ngâm mình trong một biển a-xít vô hình, linh hồn liên tục bị ăn mòn, tâm trí bất an, những suy nghĩ tiêu cực không ngừng trỗi dậy.

Vương Tuấn hừ lạnh một tiếng, sát khí từ Huyết Sát Động tỏa ra bao bọc lấy thân thể, giúp hắn chống lại phần lớn áp lực. Dù vậy, đôi mày của hắn vẫn nhíu chặt, rõ ràng không hề dễ chịu. Hắn liếc nhìn những người khác, trong mắt lộ vẻ khinh thường.

Tô Thanh Sương thì như một bông sen tuyết không nhiễm bụi trần. Băng Tâm Quyết của nàng là công pháp khắc chế tâm ma hàng đầu, khiến cho ý chí của nàng lạnh lẽo và kiên định như băng giá. Áp lực này tuy có ảnh hưởng, nhưng không đủ để làm nàng dao động. Nàng chỉ lặng lẽ quan sát xung quanh, đôi mắt lạnh lùng phân tích môi trường xa lạ.

Nhưng người khiến nàng chú ý nhất, lại là Lâm Phong.

Giữa lúc tất cả mọi người đều đang chật vật chống đỡ, thì hắn lại đứng đó, vẻ mặt vô cùng... bình thản. Thậm chí, nếu nhìn kỹ, còn có thể thấy trong đôi mắt sâu thẳm của hắn một vẻ hưởng thụ khó tả.

Lâm Phong không cảm thấy bị áp chế. Ngược lại, hắn cảm thấy vô cùng thoải mái. Thái Cổ Ý Chí này, tuy hỗn loạn và hung hãn, nhưng bản chất của nó lại cùng nguồn gốc với Hỗn Độn khí của hắn. Đối với người khác, nó là độc dược. Đối với hắn, nó lại giống như không khí của quê hương. Hắn không cần phải chống đỡ, mà cơ thể hắn đang tự động hít thở, hấp thu luồng ý chí này, biến nó thành chất dinh dưỡng để rèn luyện cho linh hồn.

Sự khác biệt này, không ai nhận ra rõ hơn Tô Thanh Sương. Nàng nhìn hắn, trong lòng lại một lần nữa dậy sóng. "Lợi thế không ngờ"... Nàng không ngờ lợi thế đó lại lớn đến mức này.

"GRÀO... OOO..."

Đột nhiên, từ trong những bóng tối của các tảng đá xung quanh, những tiếng hú ghê rợn vang lên. Tiếng hú này không truyền đi bằng âm thanh, mà đánh thẳng vào thức hải của các đệ tử.

"A!" Vài đệ tử nội môn yếu hơn ôm đầu kêu lên đau đớn, thất khiếu chảy ra một dòng máu nhạt.

Từ trong bóng tối, mười mấy con sói khổng lồ từ từ hiện ra. Thân thể chúng có chút mờ ảo, như được tạo thành từ sương khói màu đen, trong cơ thể lờ mờ có thể thấy những mảnh xương trắng. Đôi mắt chúng rực sáng một màu đỏ máu đầy đói khát.

"Là Hư Hồn Lang!" Lục Trần kinh hãi hét lên. "Một loại hung thú thái cổ chuyên tấn công linh hồn! Tất cả mọi người, kết thành phòng ngự trận! Bảo vệ thức hải!"

Các đệ tử trong phe của Lục Trần và Kỷ Vân nhanh chóng tụ lại, linh lực tỏa ra, tạo thành một quầng sáng phòng ngự. Nhưng phe của Vương Tuấn lại có hành động khác.

"Mặc kệ bọn chúng! Chúng ta đi!" Vương Tuấn lạnh lùng ra lệnh. Hắn cùng bốn đệ tử trong phe của mình không những không giúp đỡ, mà còn nhanh chóng lùi lại, cố tình để hở sườn của nhóm Lục Trần cho bầy sói, rõ ràng là muốn mượn đao giết người.

"Vương Tuấn! Ngươi!" Kỷ Vân tức giận quát lên.

Vương Tuấn chỉ cười nhạt một cách độc ác. Trong bí cảnh, không có đồng môn, chỉ có đối thủ.

Bầy Hư Hồn Lang lao tới. Chúng không dùng nanh vuốt để tấn công, mà há miệng ra, những tiếng hú vô thanh lại một lần nữa bắn về phía các đệ tử. Hai đệ tử nội môn trong nhóm của Lục Trần không chịu nổi, phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã xuống, linh hồn đã bị trọng thương.

Tô Thanh Sương thì một mình một cõi. Một bức tường băng trong suốt hiện ra quanh người nàng, trên đó có những phù văn cổ xưa đang lưu chuyển, ngăn cản mọi sự tấn công về mặt tinh thần. Nàng vung tay lên, những mũi tên băng sắc bén bắn ra, xuyên qua thân thể một con Hư Hồn Lang. Con sói kêu lên một tiếng thê lương, thân thể mờ đi một chút nhưng không hề tan biến. Rõ ràng, tấn công vật lý thông thường không có hiệu quả cao với chúng.

Trong lúc hỗn loạn, một con Hư Hồn Lang đã lách qua được hàng phòng ngự, lao về phía một nữ đệ tử đang bị thương. Nữ đệ tử đó mặt mày tái mét, trong mắt lộ vẻ tuyệt vọng.

Đúng lúc này, một bóng người màu xám vụt qua. Là Lâm Phong.

Hắn không dùng bất kỳ pháp thuật phòng ngự nào. Hắn cứ như vậy đối mặt với tiếng hú tấn công linh hồn của con sói. Tiếng hú đó vừa chạm vào người hắn, đã bị Hỗn Độn khí trong thức hải của hắn dễ dàng nuốt chửng, không gây ra một chút gợn sóng nào.

Con Hư Hồn Lang sững lại một chút, dường như không hiểu tại sao đòn tấn công của mình lại vô hiệu. Chính trong khoảnh khắc đó, Lâm Phong đã ra tay.

Hắn không dùng chưởng, không dùng kỹ xảo. Hắn chỉ đơn giản tung ra một cú đấm "Kim Cương Trụy". Một cú đấm thuần túy sức mạnh vật lý, nhưng trên nắm đấm lại được bao bọc bởi một lớp Hỗn Độn khí cực mỏng.

"BÙM!"

Nắm đấm của hắn đánh thẳng vào đầu con Hư Hồn Lang. Không giống như những mũi tên băng của Tô Thanh Sương, cú đấm này không chỉ mang sức mạnh vật lý. Luồng Hỗn Độn khí bá đạo, khắc tinh của mọi loại năng lượng tà niệm, đã trực tiếp đánh tan cấu trúc năng lượng của con sói.

Con Hư Hồn Lang không kịp kêu lên một tiếng nào, cả cơ thể hư ảo của nó nổ tung, hóa thành một làn khói đen rồi tan biến trong không khí.

Một quyền, diệt gọn!

Tất cả mọi người, kể cả Vương Tuấn đang đứng từ xa quan sát, đều sững sờ. Bọn họ vất vả chống đỡ, thậm chí cả đệ tử hạt nhân như Tô Thanh Sương cũng không thể dễ dàng tiêu diệt được một con. Vậy mà Lâm Phong, chỉ bằng một quyền, đã đánh cho nó hồn bay phách tán?

Sự thể hiện của Lâm Phong đã làm cho bầy sói còn lại phải kiêng dè. Chúng hú lên một tiếng rồi đồng loạt lùi vào trong bóng tối. Cơn nguy hiểm đầu tiên đã tạm thời qua đi.

Sau khi bầy sói rút lui, sự im lặng bao trùm lên nhóm người. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lâm Phong, mang theo sự kinh ngạc, khó hiểu và cả kiêng dè sâu sắc. Họ hiểu rằng, trong cái bí cảnh quỷ dị này, tên "kỳ tài luyện thể" này còn đáng sợ hơn cả tưởng tượng.

"Đa tạ Lâm sư đệ đã ra tay," Lục Trần tiến tới, chắp tay nói, vẻ mặt vô cùng chân thành.

"Chỉ là tiện tay thôi," Lâm Phong bình thản đáp.

Lục Trần nhìn tình hình của nhóm mình, hai người bị thương nặng, những người khác cũng tiêu hao không ít, rồi lại nhìn về phía Vương Tuấn đang đứng cười nhạt ở xa. Anh ta thở dài, đưa ra một quyết định.

"Xem ra, đi cùng nhau trong tình trạng này chỉ gây thêm nguy hiểm. Chi bằng chúng ta tách ra, cơ duyên của mỗi người, tự người đó đi tìm."

Vương Tuấn nghe vậy thì cười khẩy. "Cuối cùng cũng có chút tự giác." Hắn liếc nhìn Lâm Phong một cái đầy thâm ý, rồi dẫn phe của mình rời đi trước, nhanh chóng biến mất trong màn sương màu đỏ máu.

Tô Thanh Sương cũng không nói một lời nào, chọn một hướng khác, thân hình thanh tao của nàng cũng khuất dạng.

Chỉ còn lại nhóm của Lục Trần, Kỷ Vân và Lâm Phong. Lục Trần nhìn Lâm Phong, chân thành mời: "Lâm sư đệ, thực lực của đệ ở nơi này vô cùng hữu dụng. Hay là đệ đi cùng chúng ta, vừa có thể hỗ trợ lẫn nhau, vừa an toàn hơn."

Lâm Phong nhìn những gương mặt tuy mệt mỏi nhưng đầy thiện chí của nhóm Lục Trần. Hắn biết họ không có ác ý. Nhưng hắn cũng biết, con đường của hắn không giống họ. Bí mật của hắn, mục tiêu của hắn, không thể để người khác biết được. Hơn nữa, với thực lực của hắn bây giờ, đi một mình lại an toàn và tự do hơn.

Hắn lắc đầu, chắp tay nói: "Đa tạ ý tốt của Lục sư huynh. Nhưng con đường của đệ, có lẽ chỉ có thể đi một mình."

Nói rồi, không đợi họ trả lời, hắn chọn một hướng hoàn toàn khác, một mình một bóng, sải bước đi sâu vào vùng đất hoang vu màu đỏ máu.

Lục Trần và Kỷ Vân nhìn theo bóng lưng cô độc nhưng kiên định của hắn, trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Họ biết, con rồng này, cuối cùng cũng đã chọn bay về một phương trời của riêng nó.

Cuộc phiêu lưu trong Thái Cổ Bí Cảnh, bây giờ mới thực sự bắt đầu.

More Chapters