LightReader

Chapter 33 - [ Chương 33 ] - Tình Thân giữa trốn thị thành

Chiều tà trên phố trung tâm – ánh đèn lấp lánh phản chiếu lên nền gạch lát bóng loáng.

Sau khi rời khỏi buổi hội họp tại trụ sở học thuật, A Tân không quay về cửa hàng ngay mà quyết định dạo bộ một vòng phố trung tâm, thư giãn đầu óc sau chuỗi ngày nghiên cứu căng thẳng.

Tiếng người cười nói rộn ràng, vài gian hàng bán sủng thú con, cửa hiệu thảo dược, hay quầy quà lưu niệm… tạo thành một bức tranh đời sống nhộn nhịp.

---

🧍‍♂️🧍‍♀️ “Ơ… A Tân phải không đó?”

Đang lững thững bước bên vỉa hè, A Tân bỗng khựng lại khi nghe thấy một giọng quen thuộc gọi tên mình. Quay đầu lại — là một đôi vợ chồng trung niên đang dắt theo một bé trai nhỏ tầm 5 tuổi, khuôn mặt thoáng nét quen thuộc.

Người đàn ông nở nụ cười ấm áp:

> “Bác đây – bác Tư của con đây. Lâu lắm rồi không gặp con đấy, mấy năm rồi chứ ít gì…”

Người phụ nữ cạnh bên mỉm cười dịu dàng:

> “Bác gái đây. Lần cuối gặp con chắc là đám giỗ cụ mấy năm trước ở Gia Bình. Giờ lớn quá rồi, lại còn được lên báo, bác đọc mà suýt không nhận ra!”

A Tân thoáng ngỡ ngàng, rồi bật cười, cung kính chào hai người.

> “Bác Tư, bác gái! Con không ngờ lại gặp người nhà ở đây luôn!”

Họ rẽ vào một quán nước nhỏ ven đường, vừa uống trà vừa kể chuyện.

Bác Tư kể rằng đã chuyển đến thành phố này từ 4 năm trước để mở cửa hàng đồ điện dân dụng. Bé trai là con út, tên là Tấn Minh, rất thích thú vật và nghe nói anh A Tân là "người nổi tiếng" liền đòi xin chữ ký.

Cậu bé ríu rít hỏi:

> “Anh A Tân ơi, anh có sủng thú to như trong truyện không ạ? Có cho em sờ thử không?”

A Tân cười ha hả, xoa đầu cậu bé:

> “Có, mà còn rất to luôn. Hôm nào rảnh ghé cửa hàng của anh, anh cho xem tận mắt nhé.”

🕯️ Kết thúc trong ấm áp

Sau một hồi trò chuyện, hai bên trao đổi địa chỉ, hứa sẽ đến chơi nhà nhau khi có dịp.

A Tân rời đi, lòng nhẹ nhàng, cảm giác ấm áp dâng lên giữa guồng xoáy danh lợi, địa vị, vẫn còn những mối thân tình chẳng thể nào quên.

Sau lần gặp gỡ đầy cảm xúc, đúng như đã hẹn, bác Tư, bác gái cùng bé Tấn Minh đến thăm cửa hàng sủng thú quy mô lớn của A Tân. Không gian cửa hàng được thiết kế hiện đại nhưng không kém phần ấm cúng, từng dãy chuồng nuôi được bố trí khoa học, có khu vực riêng cho khách tham quan, theo dõi tiến trình chăm sóc – huấn luyện sủng thú.

🧒 “Oa… to quá đi!”

Vừa bước vào, Tấn Minh mắt sáng rực, chạy nhảy không ngừng giữa các lồng dưỡng linh, tò mò ngó nghiêng những sủng thú kỳ lạ chưa từng thấy bao giờ.

Bác gái mỉm cười:

> “Không ngờ cửa hàng con mở lớn thế này, nhìn giống trung tâm nghiên cứu ấy.”

Bác Tư thì trầm trồ:

> “Thế này là chẳng mấy mà thành ông chủ lớn đâu nha!”

Trong lúc họ đang tham quan khu trưng bày, từ phía sau cửa thép, một cánh cổng lớn mở ra — Lôi Viêm Đọa Long (Vương) chậm rãi bước ra theo lệnh triệu hồi của A Tân. Mỗi bước đi là một chấn động nhẹ, khiến bé Tấn Minh như bị hút chặt vào hình ảnh trước mặt.

Toàn thân Long phủ giáp lôi hỏa, hai cánh ẩn ẩn ánh tím rực cháy, đôi mắt vàng rực quét qua cậu bé.

Tấn Minh sững sờ đến ngẩn người.

A Tân nở nụ cười:

> “Muốn cưỡi thử không?”

“Thật… thật á anh? Em… em được cưỡi ạ!?”

A Tân đỡ cậu bé lên lưng rồng — đương nhiên đã đảm bảo an toàn bằng thiết bị bảo hộ đặc biệt chuyên dùng cho trẻ em. Lôi Viêm Đọa Long nhẹ nhàng bay vòng quanh khu huấn luyện riêng của cửa hàng, không quá cao, đủ để tạo trải nghiệm khó quên với bé trai.

Tiếng cười của Tấn Minh vang vọng khắp sân huấn luyện.

Bác Tư – bác gái mắt đỏ hoe vì xúc động:

> “Con nhà mình có đứa cháu như này thật tự hào…”

---

☕ Sau đó là buổi tiệc nhỏ tại phòng nghỉ riêng

A Tân tiếp đãi bác Tư, bác gái bằng một bữa ăn đơn giản nhưng đầy đủ tại khu vực tiếp khách VIP phía sau cửa hàng. Câu chuyện gia đình, ký ức quê nhà, ước mơ thời thơ bé… khiến buổi gặp gỡ kéo dài tận chiều muộn.

Bác Tư vỗ vai A Tân:

> “Bác không ngờ thằng bé năm nào bây giờ lại thành nhân tài hiếm có như thế. Bác tự hào lắm.”

A Tân chỉ cười, ánh mắt nhìn cậu bé Tấn Minh vẫn đang hý hửng kể về chuyến cưỡi rồng đầu đời của mình.

Sáng hôm sau, đúng như lời hứa, A Tân sắp xếp riêng một buổi trải nghiệm đặc biệt cho Tấn Minh, với đồng phục “thực tập sinh nhí” được thiết kế riêng: một chiếc áo khoác trắng nhỏ thêu logo cửa hàng, mũ lưỡi trai in hình Mặc Hỏa Long và bảng tên “Trợ lý Tấn Minh” khiến cậu bé thích thú vô cùng.

🧼 Khu vực đầu tiên: Chuồng nuôi & vệ sinh sủng thú

A Tân dẫn Tấn Minh đến khu vực chăm sóc ban đầu, nơi những sủng thú non đang được nuôi dưỡng bằng linh dịch và dược thảo.

A Tân chỉ dẫn:

> “Việc đầu tiên là kiểm tra lồng nuôi. Em xem cái bảng bên ngoài, đây là Mộc Giác Thú hệ Mộc – cần nhiệt độ ôn hòa, nước sạch, mỗi ngày được xoa bóp lưng để khí mạch lưu thông.”

Tấn Minh rửa tay, đeo găng và cẩn thận lau dọn chuồng, làm đúng từng bước như một tiểu Ngự Sử Sư. Khi Mộc Giác Thú rúc vào tay cậu bé rên ư ử thích thú, bé mừng đến sáng bừng mặt.

---

🍃 Khu vực thứ hai: Điều chế linh dược đơn giản

Ở phòng điều chế, A Tân cho bé thử phối hợp một số linh thảo cấp thấp để chế tạo nước dinh dưỡng cho sủng thú – tất nhiên luôn có sự giám sát chặt chẽ. Sau vài lần đong đo vụng về, cậu bé đã tự tay hoàn thành “Linh Dịch Hồi Khí Sơ Cấp”, dù mùi hơi… kỳ lạ.

A Tân bật cười:

> “Cái này chắc dùng để xua muỗi thì hợp hơn!”

“Huhu… mai em luyện lại được không anh!?”

---

⚔️ Khu vực thứ ba: Quan sát trận huấn luyện sủng thú

Đến khu huấn luyện, A Tân cho Lôi Viêm Đọa Long, Hắc Thiểm Lưu Tinh, và Cự Thần Địa Động ra sân. Ba sủng thú biểu diễn kỹ năng phối hợp chiến đấu theo lệnh A Tân, từng đòn thế, chiêu thức khiến Tấn Minh trợn tròn mắt.

Tấn Minh reo lên:

> “Anh ơi! Em lớn lên có thể nuôi được một con to như kia không!?”

A Tân mỉm cười:

> “Chỉ cần chịu khó học, cố gắng… em sẽ còn mạnh hơn cả anh bây giờ.”

✨ Khép lại một ngày trải nghiệm

Khi mặt trời dần xuống, A Tân trao cho Tấn Minh một tấm “Giấy chứng nhận trợ lý danh dự trong ngày”, có dấu của cửa hàng và chữ ký của A Tân.

Tấn Minh ôm chặt tấm giấy đó như báu vật, ánh mắt đầy hy vọng:

> “Em sẽ cố gắng học giỏi… sau này làm Ngự Sử Sư giống anh!”

Bác Tư – bác gái đứng nhìn từ xa, ánh mắt không giấu nổi tự hào và xúc động.

Sáng sớm, trời xuân vừa hửng nắng, ánh nắng dịu nhẹ trải dài khắp lối làng. Tiếng gà gáy dần thưa, không khí không còn náo nhiệt như những ngày đầu năm nữa, chỉ còn lại sự yên ắng thanh bình như thường lệ.

Trước cổng nhà, Tấn Minh đứng nép vào cột trụ, tay ôm chặt chiếc ba lô nhỏ của A Tân như không nỡ rời xa. Cậu bé ngước lên nhìn người anh họ, ánh mắt như muốn khắc ghi mọi thứ thật lâu.

> “Anh Tân… khi nào lại về?” – Giọng Tấn Minh nhỏ như tiếng gió.

A Tân cúi xuống xoa đầu cậu bé, nét mặt ôn hòa, giọng trầm thấp nhưng kiên định:

> “Lần sau về, anh sẽ dẫn em đi dạo thành phố, cho em xem sủng thú nhà anh, cả con rồng to tổ chảng kia nữa. Nhớ học giỏi, lớn lên còn làm trợ lý cho anh đấy.”

Tấn Minh mím môi, như đang cố nuốt nước mắt, cố gật đầu:

> “Vâng! Em sẽ học thật giỏi! Anh phải giữ lời đấy!”

Chiếc xe thành phố chờ sẵn phía đầu làng. A Tân đeo ba lô, quay đầu đi nhanh, không nói thêm gì nữa — anh sợ nếu quay lại, sẽ chẳng nỡ rời đi. Tấn Minh đứng nhìn mãi, đến khi chiếc xe khuất bóng giữa rặng tre, mới lặng lẽ lau mắt.

Tàu về đến Bắc Ninh Thành thì trời đã đứng bóng. A Tân không về cửa hàng ngay mà đi thẳng đến trung tâm linh trì, nơi chuyên cung cấp linh dịch cao cấp cho sủng thú. Đặt lịch kiểm tra toàn bộ tình trạng hiện tại của ba sủng thú: Lôi Viêm Đọa Long (Vương), Hắc Thiểm Lưu Tinh (Vương) và Cự Thần Địa Động.

Tối hôm đó, khi đã trở về phòng tu luyện sau bao ngày rời xa, A Tân ngồi xếp bằng, mở hệ thống kiểm tra bảng kỹ năng, nhiệm vụ, tiến độ tu luyện mệnh luân và điều kiện mở khóa kỹ năng cao hơn.

> “Mọi thứ... mới chỉ bắt đầu. Trận chiến thú triều chỉ là một phần nhỏ.”

Ánh mắt A Tân dần trở nên sắc bén. Trong căn phòng yên tĩnh, linh khí tụ hội, hắn bắt đầu quá trình tu luyện mệnh luân 5*, chuẩn bị cho bước đột phá lên cấp 6 – mục tiêu đỉnh phong Ngự Sử Sư*.

Sau khi ổn định mọi thứ tại cửa hàng, A Tân bắt đầu chuỗi ngày huấn luyện cường độ cao cho các sủng thú của mình. Không còn là giai đoạn chuẩn bị đơn giản nữa, mà là tiến trình tinh luyện thực lực, đẩy ba sủng thú chủ lực chạm đến cực hạn của cảnh giới hiện tại.

Tại sân luyện tập phía sau cửa hàng, ba bóng hình hùng vĩ đứng sừng sững:

Lôi Viêm Đọa Long (Vương): Bao phủ bởi tầng giáp lôi viêm rực cháy, gầm vang trời đất mỗi khi khai triển kỹ năng, cơ thể dần thích nghi hoàn toàn với lượng nguyên tố hỗn hợp lớn trong người.

Hắc Thiểm Lưu Tinh (Vương): Ẩn mình trong bóng tối, liên tục thay đổi vị trí, luyện tập kỹ năng phân thân, tập trung nâng cao tốc độ kích hoạt và khả năng đánh lén trí mạng.

Cự Thần Địa Động: Mỗi bước di chuyển đều như làm mặt đất run rẩy. A Tân đặc biệt tập trung huấn luyện kỹ năng phòng thủ và hỗ trợ đội ngũ, dạy nó cách khắc ấn trên mặt đất để tăng cường đồng đội khi giao tranh kéo dài.

✦ Huấn luyện chiến thuật phối hợp

Không chỉ đơn lẻ, A Tân còn đặc biệt thiết kế các buổi huấn luyện tổ đội ba sủng thú:

Lôi Viêm Đọa Long mở màn bằng tấn công diện rộng từ trên không.

Hắc Thiểm Lưu Tinh lợi dụng hỗn loạn để cắt vào sau lưng mục tiêu.

Cự Thần Địa Động chịu sát thương chính, bảo vệ chủ nhân và đồng đội bằng kỹ năng dựng khiên đất, tạo mê cung phòng thủ.

Đôi lúc A Tân đứng từ xa, ánh mắt sắc như dao, đánh giá từng bước di chuyển, từng hơi thở của mỗi sủng thú, không ngại dừng lại, chỉnh sửa, mài dũa từng chi tiết nhỏ nhặt nhất. Đó không còn là buổi luyện tập của một học sinh nữa, mà là mô hình huấn luyện chuẩn chiến trường của một chuyên gia cấp cao.

> “Chiến lực hiện tại... vẫn chưa đủ. Thứ đang đợi phía trước, là cuộc cạnh tranh của cả những sủng thú 6*–7*, là những mối nguy tiềm tàng sâu hơn cả Mê Vụ Cốc.”

More Chapters