Tử Minh bước vào căn hộ nhỏ của mình trên tầng cao nhất một chung cư cũ kỹ ở giữa lòng thành phố. Tiếng xe cộ rộn ràng vẫn vang vọng không ngừng ngoài kia, hòa lẫn tiếng còi xe, tiếng người chuyện trò, tất bật như một bản nhạc hỗn độn không hồi kết.
Căn phòng tuy nhỏ, chỉ đủ kê một chiếc giường, cái bàn học và vài món đồ lỉnh kỉnh, nhưng lại là thế giới riêng duy nhất của cậu. Chiếc ngọc bội màu xanh ngọc, món quà quý giá từ bà nội, đung đưa nhẹ nhàng trên cổ cậu, luôn là vật duy nhất khiến cậu cảm thấy yên tâm giữa phố thị náo nhiệt.
Tử Minh đặt balô xuống ghế, tay vuốt nhẹ chiếc ngọc bội, cảm giác dịu dàng như có sức nặng của ký ức tràn về. Cậu không phải người đặc biệt gì, chỉ là một chàng trai bình thường giữa biển người thành thị rộng lớn.
Đêm không trăng hôm đó, khi thành phố đã chìm trong màn đêm tĩnh mịch, bỗng nhiên chiếc ngọc bội trên cổ Tử Minh phát ra một ánh sáng lạnh lẽo, xanh biếc kỳ lạ. Ánh sáng ấy từ từ lan tỏa rồi bất ngờ nứt vỡ, tách chiếc ngọc thành hai mảnh vỡ nhỏ rơi lả tả xuống bàn.
Cậu giật mình, đứng lặng nhìn mảnh ngọc vỡ. Bàn tay run run đưa ra chạm vào mảnh còn lại, một luồng khí lạnh mơn man lan khắp người, như từng sợi lông trên da đều được đánh thức.
Ngoài cửa sổ, bầu trời đen thẫm dần chuyển sang một sắc xanh huyền ảo, không khí trong phòng như đặc quánh lại, từng làn linh khí mờ ảo bắt đầu lan tỏa, len lỏi khắp mọi ngóc ngách.
Tử Minh hít sâu, lòng rạo rực vừa sợ hãi vừa tò mò. Cậu lật điện thoại trong balô, mở khóa, vào diễn đàn dành cho những người mê linh khí và tu luyện.
Màn hình hiện lên hàng loạt bài đăng:
“Linh khí trở lại trái đất!”
“Hiện tượng kỳ lạ xuất hiện khắp nơi.”
“Giang hồ sôi sục bàn tán về sự kiện linh khí tái sinh.”
Cậu cắn môi, mắt dán chặt vào màn hình, lòng háo hức xen lẫn chút lo âu. “Thật sao? Linh khí trở lại rồi? Mình... mình phải thử cảm giác hít linh khí xem sao! Không thử thì sao biết được?”
Cậu nhanh tay chọn bài báo mới nhất, giọng đọc thầm trong đầu:
“Linh khí – nguồn năng lượng huyền bí từng mất tích hàng thế kỷ – nay đã bắt đầu tái sinh khắp mặt đất. Nhiều người chứng kiến sự thay đổi kỳ lạ trong không khí, và các cao thủ tu luyện tin rằng thời đại mới đã mở ra, hứa hẹn nhiều điều bí ẩn và cơ hội cho người tu chân.”
Tử Minh cười nhẹ, lòng bỗng nhiên rộn ràng. “Thế là không còn là chuyện viễn tưởng nữa rồi. Linh khí thật sự tồn tại. Mình đang đứng giữa thời khắc thay đổi của thế giới. Được rồi, Tử Minh, xem mày có chịu hợp không nhé!”
Cậu ngồi xuống chiếc ghế cũ trong phòng, nhắm mắt lại, thở chậm và sâu, cố gắng hòa mình vào làn linh khí mờ ảo đang bao phủ căn phòng. Thời gian trôi qua, đồng hồ điểm từng tiếng, nhưng cậu vẫn chẳng cảm nhận được gì.
“Sao lại chẳng có gì hết vậy... Hay là mình bị linh khí rởm rồi?” cậu thầm nghĩ, bật cười khẽ một mình.
Sau một lúc kiên trì, Tử Minh thở dài, đứng dậy, gãi đầu. “Thôi, đi ngủ sớm cho khỏe, mai còn thử lại.”
Cậu tắt đèn, nằm xuống giường trong căn phòng tĩnh lặng, lòng vẫn còn chút hy vọng mong manh, dù biết con đường phía trước đầy thử thách.
Ánh sáng sớm xuyên qua tấm rèm mỏng, rọi lên gương mặt Tử Minh đang nằm vắt ngang giường, chân đạp gối, chăn thì nằm gọn dưới đất. Cậu nhăn mặt, trở mình, mắt mở hé chỉ để… với điện thoại.
7:38 sáng.
Tử Minh ngồi bật dậy, tóc tai rối tung, mắt vẫn còn mơ ngủ. Cậu lướt mắt quanh phòng. Hai mảnh ngọc bội nứt tối qua vẫn nằm trên bàn, không còn phát sáng nữa, chỉ lặng lẽ phản chiếu nắng sớm như đồ trang trí đã cũ.
— “Vậy là mình đâu có mơ…”
Vài phút sau, cậu đã đứng trong nhà vệ sinh, mắt nhắm mắt mở vừa đánh răng vừa nhìn mình trong gương.
— “Linh khí trở lại… mà người vẫn là mình. Hơi thất vọng.”
Vừa ăn mì ly vừa cầm điện thoại, Tử Minh mở ứng dụng mạng xã hội, và lập tức đập vào mắt là hàng loạt tin tức nóng:
---
🔥 THIẾU NỮ 18 TUỔI Ở PHƯỜNG HẠ LINH VÔ TÌNH HẤP THỤ LINH KHÍ, THĂNG THẲNG LÊN BẬC D 🔥
> Theo ghi nhận từ Viện Nghiên Cứu Huyền Năng Thành phố Tân Huyễn, một thiếu nữ tên Lâm Dao (18 tuổi, học sinh cấp 4 ở khu học chính Liên Ninh) đã bất ngờ “mở linh căn” trong lúc thiền ở công viên khu Ngọc Phong.
> Các chuyên gia xác nhận cô gái đã hấp thụ linh khí tự nhiên và đạt đến bậc D, cấp độ cơ bản trong hệ thống phân chia tu luyện mà các tổ chức đang gấp rút hoàn thiện.
---
Tử Minh suýt làm đổ tô mì. Cậu nhìn chằm chằm vào màn hình.
— “Gì vậy trời?! Mình cũng hít mà! Sao mình còn đang ở bậc... chán đời?”
Cậu kéo xuống phần bình luận, đọc không sót dòng nào:
> “Ghê á, mới hít có một đêm mà thăng bậc luôn!”
“Linh khí ở khu Ngọc Phong đậm hơn chỗ mình nhiều…”
“Ai có mang theo pháp khí như ngọc bội thì tỉ lệ mở linh căn cao hơn nghen!”
Tử Minh liếc mắt nhìn mảnh ngọc bội vỡ trên bàn. Cậu chống tay lên cằm.
— “Mình thì có ngọc bội. Nó còn nổ cái đùng nữa. Vậy mà chẳng có tí bậc nào… Hừm.”
Cậu đứng dậy, kéo cửa sổ ban công. Trời sáng trong hơn mọi ngày. Mây mỏng, gió nhẹ, không khí mát lạnh và có chút hương vị khó tả — lành lạnh, tươi mới, như mùi lá cây sau mưa… nhưng cũng có gì đó rất không bình thường.
Dưới khu dân cư, vài người tụm năm tụm ba, có người đang ngồi thiền dưới gốc cây, có người quay clip giơ thẳng lên trời.
— “Nghe nói sáng nay có người ở khu Tứ Viễn lơ lửng khỏi mặt đất mười giây đó!”
— “Mẹ tui hít khí mà ứa mồ hôi tay, chắc sắp bậc E rồi!”
— “Mấy đứa nhỏ khu Lạc Vân chạy nhảy có vệt sáng kìa, coi chừng giác ngộ sớm!”
Tử Minh dựa vào thành lan can, mắt nhìn trời.
Cậu hít một hơi thật sâu, cố hình dung mình như một máy hút khí cao cấp phiên bản tiên đạo.
…
Im lặng.
Chẳng có gì hết.
Chỉ có tiếng xe điện chạy ngang dưới phố, và mùi mì gói còn chưa dứt trong miệng.
— “Ừm… Có khi mình với linh khí có thù.”
Cậu ngồi thụp xuống, chống cằm lên gối, ánh mắt mông lung nhìn ra xa.
Hai mảnh ngọc bội vẫn lặng lẽ nằm yên trên bàn sau lưng cậu, như đang chờ một điều gì đó chưa xảy ra.