Một ngày sau khi đưa đứa bé dị chủng về khu an toàn, Tề Diệu vừa dứt hơi thở trên bãi cát lạnh lẽo thì một cơn nhói kỳ lạ đánh thẳng vào đầu cậu.
Không phải đau – mà là cảm nhận.
Một loại trực giác siêu nhiên – như thể dây thần kinh trong não cậu đang bắt sóng với "đồng loại" nào đó ở xa.
Cậu đứng phắt dậy, ánh mắt nghiêng về hướng tây bắc – cách nơi này gần ba mươi dặm.
Không cần suy nghĩ.
Một bước phóng – mặt đất nứt ra dưới gót chân.
Cậu bật lên như tên bắn, cả thân người lướt qua rừng hoang, tàn tích và đổ nát. Mỗi lần chạm đất là như đạp gió, thân hình chỉ vừa mờ đi thì đã vút xa mấy chục mét.
Cơn cảm nhận ấy vẫn còn – nặng nề và khẩn thiết.
---
Khi đến nơi, mùi kim loại nồng nặc.
Hai dị chủng – một con nhỏ như cáo bạc, một con lưng rồng đầu sư tử – đang bị bao vây bởi ba con người trong giáp bạc.
Không giống dân thường – họ lạnh lùng, điềm tĩnh, trên vai gắn thiết bị đo năng lực, trên trán đeo kính quang phổ nhận dạng.
Một trong số họ nói:
> "Dị chủng cấp C. Không cần giữ lại. Loại không kiểm soát được ý thức – tiêu diệt luôn."
ẦM!
Tia năng lượng đỏ phóng ra từ khẩu súng vai.
Ngay khi nó sắp xuyên thủng cổ mộng thú cáo bạc, lưỡi hái đỏ đen xé gió lao xuống như tử thần rạch trời.
Tề Diệu giáng xuống từ trên cao, không cần nói một lời, chỉ là một ánh nhìn sắc lạnh.
> "Rút."
Một trong ba người bật cảnh báo:
> "Khoan đã! Hắn là ai... không có dữ liệu?!"
Một cái liếc nữa.
Đất dưới chân họ bỗng nổ tung – như có lực lượng vô hình quét ngang.
Hệ thống mới khởi động trong cậu "Ping!"
> [Cảnh báo: Mộng Thú gần khu vực nguy hiểm.]
[Lưu ý: Đã phát hiện Siêu Việt Không Đăng Ký.]
[Tăng cường trạng thái: Cơ Thể Giải Phóng – Cấp Hủy.]
Không chờ kẻ thù phản ứng, Tề Diệu đã động.
Bóng đỏ đen xé gió – từng đòn chém như ảo ảnh, nhưng lại cắt xuyên thiết giáp.
Ba người siêu việt không kịp chống đỡ. Kẻ đầu tiên mất vũ khí, kẻ thứ hai gãy tay, người cuối cùng co rúm lại, không ai chết họ bật thiết bị gọi hỗ trợ và biến mất theo dạng dịch chuyển khẩn.
Tề Diệu quỳ xuống cạnh mộng thú cáo bạc – dùng tay lau nhẹ vết trầy trên má nó.
> "Ổn rồi. Ta đến rồi mà."
Chúng khẽ cọ đầu vào tay cậu – không một tiếng gầm, chỉ là... yên lòng.
---
Về đến hòn đảo phía Đông, cậu thả nhẹ hai mộng thú xuống đống rơm khô. Khu phế liệu nơi đây dường như đã quen với tiếng cười, tiếng rít khe khẽ của những sinh vật không còn nơi nào để về.
Một vài mộng thú khác ùa ra – nhảy nhót quanh "anh cả" của mình.
Tề Diệu thở ra một hơi – quay đầu nhìn quanh:
> "...Bừa bộn quá."
Thật vậy.
Ống sắt rỉ nằm ngổn ngang, xương cá gỉ đen vương vãi, mái che bằng vải nilon lật phật theo gió biển. Dù là nơi trú ngụ tạm bợ, nhưng ít ra, với cậu, đó là... "nhà".
> "Lên nào. Dựng lại nó đi."
Tiếng cậu vang lên, từng dị thú nhỏ lập tức chạy tới, lôi ống nhựa, sắp lại thùng gỗ, chồng các tấm kim loại phế thải.
Một mái nhà cũ kỹ – nhưng là tổ ấm của những kẻ bị cả thế giới chối bỏ.
Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ biển cả.
Gió biển vờn theo từng cánh sắt. Dị chủng nằm san sát nhau, như thể chúng hiểu, ngày mai lại là một cuộc sinh tồn nữa – nhưng có "anh cả" ở đây, thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Tề Diệu ngồi trên thùng container gỉ sét, mắt nhìn xa xăm, tay vẫn siết chặt cây lưỡi hái đỏ đen, không rời.
Cậu không thể ngừng nghĩ đến "người vừa xuất hiện trong hệ thống"... Khương Dạ...
Một cái tên lạ, nhưng lại vang vọng như hồi chuông từ tận sâu ký ức hệ thống.
---