LightReader

Chapter 22 - Chương 22: Đặt cược.

[Tin tức mới nhất

ngày 3 -09 -2048 lúc 6 giờ 00 phút AM]

Thưa quý vị và

toàn người dân trên cả nước, hiện tại khu vực cấm Cấp E sơ cấp tại Thị Trấn

Vinh được giải quyết ổn thoả, người dân có thể trở lại sinh hoạt bình thường!

Khu vực cấm đó đã bị dở bỏ, bởi vì đầu Dị Linh Chủng cấp D sơ cấp đã bị kích

sát, bầy đàn Dọ Chủng cấp thấp hơn cũng đều bị diệt sạch tất cả!

Điều này nhờ có sự

tham gia hỗ trợ từ phía Học Viện Linh Cảnh sơ cấp, bọn họ không chút ngần ngại

cho hơn một trăm vị học giả có sức mạnh ổn tiến tới ngăn cản Dị Chủng Thú hoàng

hành phá hoại! Những gương mặt tiêu biểu trong cuộc giải phóng khu vực cấm,

kích sát thành công đầu Dị Linh Chủng Cấp D gồm Lê Minh Quân đội trưởng Kích Ứng

binh và Dị Sĩ Tuyến một, Phan Việt Anh và Lê Thị Kim Liên là đội trưởng nhóm học

giả. Bọn họ đã cùng nhau liên thủ tấn công vào đầu Dị Linh Chủng, thành công giết

chết và thu được rất nhiều Dị Hạch khác nhau.

Trên đài truyền

hình lẫn tin tức, báo chí đều đưa tin rầm rộ, hình ảnh ba người họ cũng được

đưa lên trên màn ảnh lớn. Người dân ở thành phố hay thị trấn, trung tâm khi đi

qua đều dừng lại quan sát và nghe tin tức, sau khi nghe xong thì bọn họ không

khỏi ngạc nhiên và vui mừng.

Tuổi còn trẻ mà

đã có thành tích xuất sắc như vậy thật sự khiến những người trung niên hài

lòng.

Ở quê nhà Việt

Anh, trên đài truyền hình cũng đưa tin thông báo liên tục, hình ảnh Việt Anh với

khuôn mặt lạnh nhìn đầu Dị Linh Chủng khiến ai thấy cũng đều nổi da gà. Ngoài

ra, gia đình của Việt Anh, đặc biệt là người mẹ của hắn cũng đã xem qua tin tức.

"Đứa con này nó

tham gia vào Học Viện Linh Cảnh từ lúc nào? Sao nó không nói gì với ta a?"

Tất nhiên khi

nghe thấy tin tức, đài truyền hình, báo chí và các trang mạng đưa hình ảnh con

trai mình lên và đạt được thành tích xuất sắc, thì người mẹ nào mà không vui mừng

cho được, nước mắt bà khẽ rơi gài giọt nhưng miệng vẫn là nở nụ cười vui vẻ.

Những người khác

tất nhiên cũng như vậy, đều vui mừng không dứt.

...…

Ở phía Học Viện

Linh Cảnh lúc này, một chiếc bảng lớn đứng giữa quảng trường học viện, bên trên

có top năm danh sách các học giả xuất sắc nhất, bao gồm Lê Thị Kim Liên đạt hạng

1, tiếp theo là Phan Việt Anh hạng 2, hạng 3 là Đức Huy với thành tích xuất sắc

khi có thể phân tách bộ gen ADN nhưng vẫn giữ được thuộc tính khi cấy ghép cho

người khác, Đỗ Hậu hạng 4 đạt thành tích chế tác thành công trang bị Linh Không

Phi Toa có chức năng công thủ toà diện, còn hạng 5 thì chưa có ai đủ điều kiện

cả nên vẫn còn để trống.

Các học giả ai nấy

cũng đều tò mò đi ra xem, khi thấy được thành tích xuất sắc của bốn người kia

không khỏi ngạc nhiên và sợ hãi! Hạng 1 và 2 chỉ với thực lực Tiểu Cảnh Tẩy Huyết

Trùng Cốt và Tạo Linh Căn, đã thành công kích sát một đầu Dị Linh Chủng cấp D

sơ cấp tương đương đỉnh phong bước 1 Linh Căn Thức Tỉnh.

Hạng 3 và hạng 4

lại có thành tích kinh người hơn, một phân tách gen ADN mà vẫn giữ nguyên thuộc

tính, thực lực và năng lượng Dị khí khi chuyển qua thân thể người khác, một bên

khác lại thành công chế tác ra một vũ khí công thủ toàn diện, sở hữu tốc độ vượt

siêu sóng âm thanh. Đây…đây chắc chắn là quái vật số 1 của Học Viện Linh Căn rồi.

"Không ngờ hai

tên kia cũng lợi hại thật! Linh Không Phi Toa vậy mà lại do hắn chế tác, xem ra

tên này cũng không đơn giản đâu!"

Bối Mạc Khắc nhìn

thành tích trên bảng màn hình lớn kia cũng hơi kinh ngạc, sáu mắt xoay chiều thầm

nghĩ, nó đã hoá thành hình dạng lỏng ẩn ở lòng bàn tay Việt Anh, từ ngoài nhìn

vào giống như là hình săm vậy.

"Được rồi, chúng

ta mau thử Linh Không Phi Toa này xem sao?" Việt Anh cũng thầm mỉm cười, ánh mắt

nhìn về hạng 4 mà không khỏi tự hào, vì dù sao bọn họ vẫn là bạn thân.

"Ê Việt Anh!"

Ngay lúc Việt Anh

chuẩn bị rời đi, từ phía sau vọng ra thanh âm quen thuộc! Hắn liền quay lại

nhìn, không ai khác chính là Đức Huy và Đỗ Hậu, hai người họ đều tươi cười bước

đến gần Việt Anh.

"Thương thế thế

nào rồi? Ta nghe nói mấy hôm trước ngươi làm nhiệm vụ nên bị thương, lúc đó ta

trong quá trình nghiên cứu thành công vũ khí mới không tới thăm được!" Đỗ Hậu

tiến tới nắm lấy vai Việt Anh xoay qua xoay lại để xem tình hình của hắn,

"Không sao rồi,

nhờ có Đức Huy nên vết thương đã khôi phục hoàn toàn rồi!" Việt Anh cũng cười

cười lắc đầu đáp lời. Không chỉ vết thương khôi phục hoàn toàn, mà thực lực hắn

cũng tăng lên rất nhiều.

"Vậy thì tốt rồi!"

Đỗ Hậu gật đầu trả lời, sắc mặt hắn đột nhiên từ lo lắng chuyển sang giận giữa,

Đức Huy lẫn Việt Anh hơi khó hiểu nhìn nhau.

"Có chuyện gì vậy?"

Việt Anh hỏi.

"Ta mới chế tác một

vũ khí gọi là Linh Không Phi Toa, thứ này ta định để ngươi sử dụng nhưng lại

không biết ai đã nhấn mua mất, nếu để ta biết là ai mua nó thì ta sẽ không tha

thứ cho hắn!" Đỗ Hậu hậm hực lên tiếng, ánh mắt hắn cũng hơi nheo lại có chút

sát ý ẩn hiện.

"Yên tâm đi, Linh

Không Phi Toa kia là ta mua a!" Việt Anh nghe xong không khỏi giật mình, còn tưởng

việc học hắn có chút không ổn, ai mà ngờ được lại liên qua tới vũ khí hắn vừa

mua cơ chứ.

"Ngươi đã mua nó,

là thật sao?" Đỗ Hậu nghe xong không khỏi kinh nghi, ánh mắt đảo một lượt trên

người Việt Anh, khi thấy ở cổ tay trái hắn ngoài chiếc đồng hồ ra còn có một

chiếc vòng tay, mà màu sắc đó hắn lạu cả thấy quan thuộc.

"Ừm, ta định tìm

một chỗ để thử nó như thế nào?" Việt Anh gật đầu nói.

"Haha, hạng nhì Học

Viện Linh Cảnh quả nhiên danh bất hư truyền, có thể thành công diệt sát đầu Dị

Linh Chủng cấp D sơ cấp không hề đơn giản!"

Trong lúc nhóm

người Việt Anh đang nói chuyện vui vẻ, từ phía sau lưng ba người vọng ra thanh

âm ồn ồm, một vị thiếu niên tay cầm cây quạt phe phẩy đi tới.

Ba người Việt Anh

đều nhíu mày quay lưng nhìn lại, vị thiếu niên kia ăn mặc sành điệu, bên trong

là quần áo Học Viện, bên ngoài lại mặc chiếc vét đen chính hiệu, gương mặt sáng

sủa khôi ngô, mái tóc gọn gàng tươm tất. Hắn là Trần Gia Bảo, thực lực tại khoảng

Tiểu Cảnh Tạo Linh Căn, sắp tới giai đoạn Ngưng Đan Anh.

"Quá khen!" Việt

Anh hơi chút chán ghét nhạt giọng đáp, hiện tại với thành tích kia thì sẽ không

ít kẻ sẽ tới gây rối với hắn.

"Không biết có thể

mời hạng nhì Học Viện giao lưu được hay không?" Tên Trần Gia Bảo cười nhạt lên

tiếng hỏi, hắn là bạn thân với Nguyễn Hoàng Anh, cái tên có chút đố kị với Việt

Anh.

"Tên này cố ý gây

sự rồi!" Đức Huy cau mày lên tiếng, nhìn lời nói và hành động kia cũng đủ biết

rồi.

Các học giả khác

đi qua trông thấy như vậy đều tụ tập lại thành vòng tròn lớn mà hóng hớt, ai nấy

cũng tò mò không biết là đang xảy ra chuyện gì, âm thanh bàn tán xì xào vang

lên.

"Không biết là có

chuyện gì ha?" Một học giả nữ không hiểu tình hình lên tiếng hỏi.

"Ta cũng không biết,

nhưng nhìn tình hình đó cho thấy có thể là có xích mích nào đó!" Một học giả nữ

khác trả lời.

"Kia không phải hạng

nhì Phan Việt Anh sao? Hắn thì có xích mích gì với tên Gia Bảo kia?" Một người

khác lại tỏ vẻ khó hiểu hỏi lại.

"Nếu như ngươi muốn

thì có thể, nhưng chỉ giao lưu không có vật phẩm thì hơi buồn tẻ!" Việt Anh

không quan tâm mấy lời bàn tán, ánh mắt nhìn thẳng tên kia mà thẳng thắn đáp lời.

"Haha, nếu như

ngươi đã đồng ý vậy thì sẽ đấu! Mỗi bên sẽ đặt ra 50 triệu, ai thắng thì sẽ là

của người đó, thế nào?" Trần Gia Bảo gấp cây quạt lại rồi lên tiếng.

"Chơi hơi lớn a,

đặt cược 50 triệu đồng!" Xung quanh đều há hốc mồm mà bàn tán.

"50 triệu tất

nhiên là được, nhưng ta phải thêm một điều kiện nữa!" Việt Anh cười nhạt trả lời.

"Điều kiện gì mau

nói đi?" Trần Gia Bảo hỏi lại.

"Ngoài số tiền cược

là 50 triệu ra, ai thua sẽ phải hầu hạ nghe theo sai khiến người đó trong một

tháng, thế nào?" Việt Anh nhếch nhẹ môi tạo thành đường cong nhẹ lên tiếng.

"Được, ta chấp nhận!"

Trần Gia Bảo sau khi vân vê cằm suy nghĩ thật lâu, sau đó hắn cũng gật đầu đồng

ý, sắc mặt hiện lên vẻ vui sướng không ngừng.

More Chapters