Vào ngày khai giảng đầu năm lớp 10!
Tôi Tuna Corne, học sinh bình thướng, học thì chẳng giỏi, chơi thể thao thì kém, giao tiếp thì cũng kém nốt.
Sân trường trật kín người, từ các anh chị lớp 11 đến lớp 12 ngồi ở hai hàng bên của sân trường, để lại một khoảng trống vừa đủ để chào đón khối 10 mới đến. Không khí thật náo nhiệt, nhộn nhịp. Thầy giáo tổng phụ trách đứng ngay tên bục, cầm mic lên nói chào mừng sự hiện diện của khối học sinh mới, thầy gọi sự chào mứng của anh chị lớp trên. Tiếng cười đùa của mọi người cười nói ồn ào hết cả ngôi trường. Sân trường thoáng như một cái chợ.
Sau khi kết thúc tiết mục chào đón và giờ là những tiết mục biểu diễn của anh chị khối trên. Tôi phải ngồi ngoài trời với mồ hôi nhễ nhại, không phải vì thời tiết, mà là do không khí đông đúc và có phần chật trội của mọi người. Sau đó buổi lễ kết thúc, tôi và các bạn cùng lớp đi theo cô giáo, một cô giáo viên già tuổi dạy môn toán đảm nhiệm làm giáo viên chủ nhiệm lớp. Tôi khá thất vọng vì khi lên cấp ba, tôi chẳng gặp được một người bạn cũ nào từ năm trước.
Vào năm học, các bạn xung quanh ai ai cũng kheo mẽ đủ kiểu với nhau: những chuyến đi chơi, những kỉ niệm hè của nhau,... Còn tôi thì ngồi nép trong góc bàn, tay chống cằm, mắt hướng ra cửa sổ, như không muốn tiếp diễn việc này nữa, chỉ muốn về nhà và làm công việc còn đang dở dang của mình.
Thực sự thì, tôi cũng chẳng có điểm gì nổi bật cả. Học hành? Điểm số thất thường không cố định, đủ điểm để giáo viên không gọi phụ huynh cũng như trượt môn. Thể thao ư? Xin lỗi, vì tôi chạy còn chẳng biết đá banh hay tâng cầu, khi thầy thể dục bắt chạy quanh sân cỏ, tôi cảm thấy bụng mình có một cơn đau nhói, biểu hiện của lười vận động. Tính cách á? Nói thẳng ra thì tôi hướng nội nên từ nhỏ đến giờ chẳng có nổi một người bạn thân. Vì giao tiếp của tôi kém, nên tôi có thể nghĩ một lời chào mất 3 phút sao cho hợp lý, mặc dù chẳng dùng đến nó. Có lẽ điều tôi cảm thấy mình khác với đám đông ấy, là tôi có sở thích viết truyện tranh. À không... nói chính xác hơn thì tôi chỉ biết làm nội dung kiểu "Light Novel" chứ còn về khoản vẽ tranh thì tôi vẽ xấu hoắc. Tôi còn chẳng biết vẽ để mà sáng tạo ra một cuốn truyện cho riêng mình, tôi chỉ nghĩ ra ý tưởng và thực hiện nó thông qua cách viết ý tưởng vào cuốn sổ nhỏ của mình, tôi coi nó như bí mật mà không ai được biết. Đống sổ tay trong ngăn tủ là một ví dụ về niềm đam mê sáng tác của tôi, đống sổ ấy là cả một thế giới khác do tôi tự viết lên bằng chính đôi tay mình. Mặc dù không ai biết cũng như chẳng ai đọc được chúng, nếu mà có một người nào đó mà biết về cái bí mật tôi thích viết truyện tranh có lẽ tôi sẽ về rừng ở vì xấu hổ.
Qua năm học vừa qua tại ngôi trường mới, tôi chẳng thấy ấn tượng hay hứng thú với bất kì chuyện gì đã xảy ra trong gần nửa năm đó. Tôi thì vẫn chẳng kết bạn được với ai, còn đám bạn cũ thì chẳng bao giờ mời tôi đi chơi hay chủ động nhắn tin với tôi. Có lẽ vì tính cách của mình nên không ai thích?
Nhắc đến nghỉ hè, tôi lại nhớ đến kì nghỉ hè của năm ngoái, khi tôi sắp lên vào trường cấp 3. Tôi chỉ có ăn, ngủ, đi học thêm và viết truyện, cả hè cũng chỉ trôi qua một cách làm chán như thế. Không liên lạc với ai, cũng chẳng có ai thèm liên lạc với tôi ngoại trừ người thân của tôi. Cả hè cứ trôi qua như thế, thật là vô vị đúng chứ?
Nhưng thật ra trong suốt kì nghỉ hè vừa qua, có một người khác ngoài gia đình, làm tôi luôn suy nghĩ tới, người đó là Malid, cô bạn học chung cấp 2 với tôi, tuy tôi không có quan hệ gần gũi với cô ấy nhưng cô ấy luôn là trung tâm của cả lớp vì sự năng động, hoạt bát, còn tôi thì bị coi như vô hình với mọi người trong suốt 4 năm. Cả năm học cấp 2, tôi vẫn nhớ cái cảm giác khi cô ấy mỉm cười với tôi, một sực dễ chịu và khiến tôi không thể nào dứt ra được, tôi cảm thấy một cảm giác khó ta, lâng lâng, nó khiến tôi vui vẻ cả ngày. Dĩ nhiên một "hikikomori" chỉ biết trốn trong nhà như tôi thì làm gì dám thổ lộ tình cảm của mình với cô ấy chứ!
Cả mùa hè năm nay, tôi cũng làm y như năm ngoái, nhưng có chút thất vọng hơn vì chỉ còn 2 năm nữa mình mình sẽ ra trường. Lên cấp ba, tôi và cô ấy tuy không hay gặp nhau nữa nhiều nữa, chỉ là những cái chạm mặt vô tình lúc đi ngang qua nhau. Dù gì trong năm hè này tôi cũng chẳng nhắn tin hay dám bắt chuyện với cô ấy, vì chẳng có nổi can đảm. Cứ như thế trong thâm tâm tôi tồn tại một lời nhắc rằng:
'Có lẽ cô ấy cũng sẽ quên mình như bao người khác thôi.'
Tôi biết rằng khi lên cấp ba, tôi vốn đã không còn nằm trong quỹ đạo của cô ấy lâu rồi.