LightReader

Chapter 2 - Chap 2:Hồ sơ không tồn tại

"Hắn ta là gì vậy , 1 con người không thể biến mất không 1 dấu vết được , những trò chơi đó nó khiến tôi cảm thấy như nó đang cho tôi xem 1 thông điệp"

Tôi đã xem lại đoạn video đó mười bảy lần.Mỗi lần, tôi đều dừng ở khung hình cuối cùng ,khi máu vẫn còn phun lên ống kính,khi những chữ cái được viết bằng máu " Tỷ lệ chiến thắng: 0%"

Trong phòng giám định, mùi formol trộn với mùi thịt người thối rữa.Trên bàn thép, bảy túi đựng thi thể nằm song song nhau, kín đáo như những chiếc quan tài tạm thời.

Tôi mở túi đầu tiên.Thứ bên trong từng là một con người . giờ chỉ còn là một khối màu nâu đen, lẫn tóc, xương và răng.Mỗi cơ bắp bị kéo dãn như thể ai đó bẻ nó ra từng thớ bằng tay trần.Phần ngực vẫn còn khắc một con số."4" nét dao sâu tới tận xương sườn.

"Anh có nhận ra điều gì không" – Giám định viên nói khẽ."Trên cơ thể của mỗi nạn nhân , những vết rách , những khúc sương , từng mảng cơ như đang giửi cho ta 1 thông điệp "

Tôi không trả lời.Mảnh mặt nạ sắt nằm trên bàn bên cạnh, loang lổ máu khô.Khi tôi đặt tay lên nó, da tôi như dính vào lớp sắt lạnh, có mùi kim loại và thịt cháy khét.Bên trong mặt nạ, có một ký hiệu khắc bằng laser, nhỏ đến mức phải dùng kính hiển vi mới thấy.Ba chữ: K.K.K.Không phải khắc bằng tay.Nó được in vào, như thể mặt nạ này được sinh ra chỉ để mang cái tên đó.

Ngày 17 tháng 4

Bảy ngày sau khi đoạn video "Trò chơi Sám Hối" được khôi phục, vụ án được xếp vào dạng không thể công khai.

Cục điều tra đặt tên nội bộ cho nó là K-0 vì không có người sống sót. Không bằng chứng. Không hung thủ.

Ba ngày nay, tôi ngủ không quá hai tiếng. Mỗi khi nhắm mắt, tôi lại thấy cảnh màn hình đen với dòng chữ "Tỷ lệ thắng : 0%".Nó không đơn thuần là một trò chơi.Nó giống một nghi lễ.

Tôi mở hồ sơ.Bảy năm ,bảy vụ.Mỗi vụ có bảy xác chết. Tôi tiếp tục điều tra, tôi nhận ra một thứ lặp lại.Mọi địa điểm đều có chung một yếu tố ,từng là nơi diễn ra những vụ giết người trước đó . Giống như hắn trở lại những nơi nhiễm tội ác,để gieo thêm một lớp tội mới.

Sau đó Cục trưởng gọi tôi lên."Ken"ông nói, giọng nặng trĩu, "Trong vụ K-0 này ... không được công khai và sẽ chỉ mình cậu được biết trong đoạn video đó có gì ." Tôi hỏi tại sao.Ông chỉ nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt sâu và mệt mỏi:"Bởi vì ngoại trừ cậu tất cả người đã xem video đó điều đã ... CHẾT , 1 cái chết đau đớn và khổn khổ , những người đã xem đoạn video đó đều bị chung 1 lời nguyền , tất cả mạch máu của họ điều nổ tung sau 2 ngày"

Lòng tôi nặng trĩu , tôi tiếp tục đi xem hồ sơ .Trong hồ sơ cũ, tôi tìm thấy một cái tên lặp đi lặp lại: Aethra. Một thị trấn nhỏ bị bỏ hoang bảy năm trước sau vụ cháy trại cải tạo . Người ta nói đêm đó có ai đó mở cửa ***NGỤC ***.Không ai biết "NGỤC" là gì, nhưng toàn bộ camera an ninh của khu trại đều ghi được cùng một hình ảnh cuối:một bóng người đeo mặt nạ sắt, đứng giữa lửa, nhìn lên trời... như đang cầu nguyện.

Tôi đến đó.Thị trấn Aethra giờ là nghĩa địa của ký ức.Nơi tôi chưa bao giờ muốn đến 1 lần nao nữa.Tất cả đều cháy đen.Tường nhà phủ tro trắng như xương người.Không còn tiếng gió, chỉ có tiếng thở ,Trong khu nhà chính của trại giam tôi tìm thấy một căn hầm bị khóa bằng bảy ổ xích, mỗi ổ đều gỉ sét nhưng vẫn còn dấu tay mới.yếu ớt, đều đặn, như từ trong lòng đất.Khi mở ra, không khí lạnh tràn ra như hơi thở của một xác chết ngủ yên.Bên trong, ánh đèn pin chiếu lên những dòng ký tự khắc bằng móng tay trên tường:

"Chúng tôi đã chơi , chúng tôi học cách sám hối , nhưng không có nghĩa sám hối là sẽ được tha thứ , chúng tôi nguyện chết để chuộc lại lỗi lầm , làm ơn tha cho chúng tôi"

Ở giữa căn hầm là một bàn thờ nhỏ, được dựng bằng xương người.Trên đó, là một cuốn sổ da , tôi mở ra.Trang đầu tiên, bằng máu khô, viết: Hỡi đức chúa trên cao , chúng con , những con chiêm tôn thờ ngài , chúng con sẽ giúp ngài loại bỏ mọi mầm mống đau khổ , chúng con sẽ làm mọi cách để khiến những đứa con của quỷ đó phải nếm trải đau thương và sự tuyệt vọng tột cùng "

Đèn pin nhấp nháy.Tôi nghe thấy tiếng chuông nhỏ vang lên, mơ hồ như ai đó đang rung chuông cầu nguyện trong bóng tối.Rồi, từ đâu đó phía sau lưng, một giọng nói thì thầm , không rõ là của người hay của gió: "Ngươi đã đến quá trễ ... trò chơi này đã được tạo ra từ trước khi ngươi được sinh ra " Tôi xoay người lại, nhưng chỉ thấy hơi lạnh phả ra từ tường đá. Trên sàn, một vệt máu nhỏ bắt đầu lan ra từ dưới chân tôi, như thể ai đó đang viết bằng máu từ trong đất. Từng chữ hiện lên chậm rãi, rùng rợn: "Hỡi kẻ tự sưng mình là công lý kia , ngươi cũng từng là 1 tên sát nhân , phải không "

Tôi lùi lại.Ánh đèn pin lướt qua vách đá, và trong một thoáng, tôi thấy... một khuôn mặt khắc sâu vào đá, bị bóp méo đến mức không còn nhân dạng.Hai hốc mắt trống rỗng, nhưng trong đó có ánh sáng đỏ mờ, như đang theo dõi tôi.Tôi rút súng , Bỗng màn hình điện thoại tự bật sáng, hiển thị một đoạn video:Cảnh tôi đang đứng tại đây, cùng góc nhìn từ phía sau lưng.Ai đó đang quay tôi, Dòng chữ hiện lên cuối video, hiện lên "Tỷ lệ chiến thắng 0% "

Đèn vụt tắt ,không gian tràn ngập tiếng thở, không phải một mà hàng chục, hàng trăm .Như thể mọi bức tường quanh tôi đều đang sống. Tôi chạy , tôi không biết đang đi đâu , mọi hành lang đều dẫn đến cùng một chỗ căn phòng có bàn thờ bằng xương, cuốn sổ, và mặt nạ sắt. Nhưng lần này, mặt nạ không nằm trên bàn nữa.Nó đang được đeo lên khuôn mặt của một thứ đang đứng trong góc tối. Bóng đó khẽ nghiêng đầu, rồi giọng nói méo mó ấy vang lên, nhưng lần này... không qua loa, mà ngay bên tai tôi: "Chào mừng ngươi Ken , kẻ nghĩ mình là 1 phần của công lý nhưng thật ra ngươi lại là 1 tên sát nhân , 1 đứa con của quỷ "

Tôi lùi lại, tim đập loạn.Trong ánh sáng nhấp nháy của đèn pin, tôi thấy những vệt máu trên tường bắt đầu chuyển động, uốn lượn như rắn .Rồi tất cả hợp lại thành một ký hiệu tròn xoáy, giống hệt biểu tượng trong mặt nạ. Từ xoáy máu ấy, vang lên tiếng cười trẻ con.Và một câu nói cuối cùng, nghe như vọng từ chính tâm trí tôi:" Ken xin chúc mừng , trò chơi sám hối đã chọn ngươi , ngươi không thể thoát khỏi số phận đâu"

More Chapters