LightReader

Lời Thề Non Sông

Phạm_Tấn_Vinh
7
chs / week
The average realized release rate over the past 30 days is 7 chs / week.
--
NOT RATINGS
98
Views
Synopsis
Tôi viết LỜI THỀ NON SÔNG không phải để tìm danh, mà để gửi lại cho mai sau một điều giản dị: rằng dân tộc Việt Nam, dù trong thời bình hay loạn, vẫn luôn có những người sẵn sàng hy sinh vì hai chữ TỔ QUỐC. Tôi tin rằng, chỉ cần còn người Việt nào còn biết cúi đầu trước quê hương mình, thì non sông này vẫn sẽ đứng vững giữa muôn trùng sóng gió. “Máu có thể khô, nhưng lời thề không bao giờ mất.” - Phạm Tấn Vinh --- I did not write The Oath of Mountains and Rivers for fame, but to leave behind a simple truth that the Vietnamese spirit, in peace or chaos, has always been carried by those willing to stand for their Homeland. As long as there is one Vietnamese who bows with reverence to this land, our nation will never fall, no matter how fierce the storm. “Blood may dry, but an oath never fades.” - Phạm Tấn Vinh
VIEW MORE

Chapter 1 - Hồi I : Bản Hùng Ca Của Việt Nam(The Epic of Vietnam)

CHƯƠNG I — LỜI GỌI CỦA TRỜI VÀ ĐẤT

(The Call of Heaven and Earth)

Trước khi trời đất phân ranh, thế gian chỉ là biển mờ và sương đục. Mây cuộn quanh đỉnh Thái Sơn, sấm gào như tiếng vọng của thuở sơ khai. Giữa cơn hỗn mang ấy, một luồng sáng đỏ từ phương Nam trỗi dậy, rạch qua màn sương, vẽ nên dải đất nằm bên bờ đại dương xanh thẳm.

Đó là XÍCH QUỶ – vùng đất đầu tiên của người Việt, nơi mặt trời soi xuống thấy bóng Rồng trong nước và bóng Tiên giữa mây trời.

Từ phương Nam, gió nổi lên. Từng hạt mưa hóa thành giọt máu Rồng rơi xuống sông Hồng, còn hơi thở của gió biến thành khói sương trên đỉnh Nghĩa Linh.

Một đêm, giữa biển khói mờ, tiếng gọi của Trời vang vọng khắp cõi

- Dưới lòng biển sâu kia, ai mang dòng máu rồng thiêng hãy trỗi dậy mà giữ lấy dải đất này!

Từ nơi thẳm sâu của đại dương, Lạc Long Quân bước ra, thân thể khắc như đồng cổ, ánh mắt rực như sao mai. Ngài nhìn dải đất mới sinh, lòng dâng trào như sóng biển dậy.

- Đất này còn non, núi chưa cứng, sông chưa yên, nhưng linh khí đã tụ. Ta sẽ gọi đây là Đất của loài Rồng!

Trên đỉnh Nghĩa Linh, giữa làn mây trắng, Âu Cơ tiên nữ của non cao đáp lời Trời

- Nếu ngài là nước, ta là mây. Nước ôm lấy đất, mây che chở trời. Xin cùng ngài kết nguyện, dựng nên nòi giống của Trời Đất giao hòa.

Lạc Long Quân ngẩng đầu nhìn mây, ánh cười hiền hòa mà kiêu hùng

- Người và ta tuy khác cõi, nhưng cùng một tấm lòng vì sinh linh muôn loài. Hãy cùng ta đúc nên huyết mạch của dân tộc!

Sấm sét nổ vang trời đất giao hòa. Từ mối duyên Rồng Tiên, trăm quả trứng được sinh ra, nở thành trăm người con đầu tiên của nước Việt. Khi trăm con khôn lớn, núi rừng rực sáng, biển lấp lánh như gương. Nhưng đất còn chia, lòng người chưa hợp. Lạc Long Quân trầm giọng

- Ta là Rồng, quen thủy phủ. Nàng là Tiên, hợp sơn lâm. Hãy để năm mươi con theo ta về biển, năm mươi con theo nàng giữ núi. Khi sông núi có biến, hãy cùng nhau trở lại, kết máu mà dựng Non Sông!

Âu Cơ lau nước mắt, giọng nghẹn mà kiêu hãnh

- Dẫu chia ly, lòng ta chẳng xa. Dòng máu trong con ta vẫn là máu Rồng Tiên. Một ngày kia, nếu đất này gặp nạn, hãy nhớ nơi trời cao còn có Mẹ, nơi biển sâu vẫn có Cha.

Trăm người con quỳ xuống, đồng thanh hô vang

- Nguyện khắc cốt ghi tâm, dẫu trăm ngàn đời trôi qua, vẫn nhớ dòng máu của Cha Mẹ, vẫn hướng về nhau như sông về biển, mây về trời!

Trời rung, núi reo và giữa gió lộng, tiếng trống đồng đầu tiên ngân lên như nhịp tim của đất Việt. Từ đó, vùng đất mang linh hồn của Rồng và Tiên. Người con trưởng đứng trên đỉnh Nghĩa Linh, hai tay nâng nắm đất đỏ, cất lời thề

- Từ nay, gọi nơi này là XÍCH QUỶ ,Đất Đỏ của máu Rồng Tiên! Dẫu nghìn năm đổi dời, dẫu gió cát xoay vần, dòng máu này sẽ không bao giờ cạn!

Sấm nổ dội trời. Mây hóa hình Rồng uốn quanh đỉnh núi. Biển dậy sóng, sóng hóa thành những cánh tay vươn lên muốn chạm tới thiên đình.

Từ đó, ngọn lửa linh thiêng được truyền qua muôn thế hệ

Đinh - Lý - Trần - Lê - Nguyễn...

Và đến hôm nay, vẫn cháy rực trong từng người con Việt Dẫu ở nơi đâu, vẫn nghe tiếng máu Rồng Tiên chảy trong tim!

Máu Rồng Tiên không héo, sông núi chẳng phai, Hồn Nước Việt khởi từ Xích Quỷ. Mãi ngân vang trong từng lời thề của con cháu Rồng Tiên!

--------------------------------------------

Before Heaven and Earth were divided, the world was but a sea of mist and chaos. Clouds coiled around Mount Thai, thunder roared like the voice of creation. Amidst the primordial storm, a crimson light rose from the South, cutting through the veil of fog, shaping a land beside the boundless blue ocean.

That was XÍCH QUỶ the first realm of the Viet people, where the Sun shone upon the Dragon's shadow in the waters and the Fairy's form amidst the clouds.

From the South, the wind arose. Each drop of rain became the Dragon's blood, flowing into the Red River, while the breath of the wind

turned into mist upon the peak of Nghĩa Linh. One night, amid the sea of haze. Heaven's voice echoed through the void

- From the deep ocean below, who bears the blood of the sacred Dragon? Rise, and guard this land!

From the depths of the sea, Lạc Long Quân emerged his body cast in the bronze of ages,

his eyes shining like the morning star. He gazed upon the newborn land, and his heart surged like a rising tide.

- This land is young. The mountains are not yet firm, the rivers not yet calm, but the spirit has gathered here. I shall call this place the Land of Dragons.

Upon Mount Nghĩa Linh, amidst the drifting clouds, Âu Cơ – the celestial maiden of the highlands answered Heaven's call

- If you are the water, then I am the cloud.

Water embraces the Earth clouds shelter the sky. Let us bind our vows, and together, create the lineage of Heaven and Earth.

Lạc Long Quân looked toward the heavens,

smiling with both tenderness andstrength

- You and I dwell in different realms, yet share one heart for all living things. Let us forge the lifeblood of a nation!

Lightning tore the sky and Heaven and Earth became one. From their union, one hundred eggs were born and from them, a hundred children, the first sons and daughters of Việt.

When the hundred children grew, the forests blazed with light, the seas gleamed like mirrors. But the land was vast, and their hearts divided. Lạc Long Quân spoke solemnly

- I am Dragon, born of the sea. You are Fairy, born of the mountains. Let fifty follow me to the waters, and fifty stay with you among the hills. When mountains shake and rivers weep,

we shall return as one, and together, raise our nation anew!

Âu Cơ's eyes shone with tears and fire

- Though apart, our hearts remain one. The blood in our children is the blood of Dragon and Fairy. If this land should fall to peril, remember in the heavens, your Mother watches beneath the waves, your Father waits.

The hundred children knelt as one, crying out

- We vow to remember! Though a thousand ages may pass, we shall never forget our origin as rivers flow to the sea and clouds return to the sky!

The heavens trembled, the mountains roared, and through the wind, the first bronze drum sounded the heartbeat of Việt's eternal soul.

Thus was born the land of Dragon and Fairy blood. Upon Mount Nghĩa Linh, the eldest child raised a handful of red earth and proclaimed

- From this day forth, this land shall be called XÍCH QUỶ The Crimson Realm of Dragon and Fairy blood! Though time may turn, though storms may rise, this sacred blood shall never fade!

Thunder shook the sky. Clouds formed into Dragons, the sea rose with waves like hands reaching for the heavens.

From that day on, the holy flame was passed through generations

Đinh, Lý, Trần, Lê, Nguyễn…

and even now, it burns bright in every Vietnamese heart. Though seas divide and lands afar, the Dragon's blood still flows, the Fairy's spirit still soars. The soul of Việt, born in Xích Quỷ, forever echoes through the Oath of the Dragon's descendants!

Cảm ơn bạn đã đọc chương đầu tiên của "Lời Thề Non Sông".

Nếu bạn yêu mến đất Việt hãy thả một ❤️ để cùng ní giữ lửa non sông!

Thank you for reading the first chapter of "The Oath of the Motherland".

If you love Vietnam, leave a ❤️ to keep the fire of our nation alive!