LightReader

Chapter 2 - Chương 1, phần 1 – Thanh mai trúc mã [ lần đầu gặp gỡ ]

lời tựa

Trăm kiếp thiên hạ, duy chỉ một lòng nguyện,

Gặp người, yêu người, dù mưa gió hay sương phủ.

Áo đen che thân, áo trắng giữ hồn,

Duyên này, kiếp nào cũng không rời.

Gió xuân đầu mùa Yên tĩnh nằm nhành lê trắng trước Ngự học đường. 

Cánh hoa rơi vào nền gạch đỏ, như tơ lụa buông trên áo gấm, phảng phản hương trầm còn vương trong gió. 

Trịnh Du Nhiên năm tuổi mười một tuổi, theo phụ thân là Thừa tướng Trịnh Khải vào triều. 

Thiếu niên phong cách nhỏ bé mà lại thừa ảnh hưởng phong thái, khí chất của con nhà quan văn mẫu mực ai cũng phải hấp trọng một vài phần, bạn thanh mắt sáng, tay ôm thư pháp còn mực mới, ánh nhìn hòa hòa như dòng nước tĩnh không một sóng. 

Hôm nay, Thái tử Lâm Dục Hiên đang ngồi nơi hậu viện của Ngự học, che y phục trắng , tay cầm tiêu kiến ​​trúc, đôi mắt phượng đưa về ngọn núi Ngọc Sơn đang phủ 1 lớp sương nhẹ nơi xa, dung nhan tựa-ngọc ngọc thụ lâm phong , phong thái trầm an yên như thể sống về yên cung nhưng không thế mà làm càn bởi phong độ của thiên lai, cùng tài trí 10. 

Khi Du Nhiên vừa bước tới binh lính canh lại, nhẹ nhàng nhìn, ánh mắt sâu như kính hồ. 

''lui xuống'' - lính canh nhẹ nhàng người chạy nhẹ nhàng lùi lại 

"Ôn là công tử Trình gia?" – giọng trầm mà ấm, mang chút hơi thở của kẻ sinh ra đã ở trên cao. 

Du Nhiên hơi cúi đầu: 

"Dạ, hạ quan chi tử, tham kiến ​​trúc hạ." 

Dục Hiên đặt xuống, môi nhạt nhạt: 

"Trong cung này, lễ nhiều quá thành chật hẹp. Người cứ 'điện hạ' mãi, e rằng gió xuân cũng sảng khoái thổi qua." 

Câu nói nửa thật nửa đùa giỡn Du Nhiên nhẹ nhàng đầu, đôi mắt hiện lên gần gũi. 

"Bát... phải gọi thế nào ạ?" 

"Gọi ta là Dục Hiên ca, để gió xuân biết ta sáng xa lạ." 

Cậu thiếu niên đỏ mặt, giọng nhẹ nhàng như hơi thở: 

"Dục... Hiên ca." 

Một thoáng, thả mình vào lòng nhẹ nhàng nhẹ nhàng như nước xuyên thời gian, mềm mại mà dai, nhẹ nhàng mà sâu lắng. 

Hoàn toàn cười thành tiếng trước sự ngọt ngào này, Du Nhiên được nhìn đến nỗi đau đỏ như gấc, tai cũng bất giác chạy nhẹ. 

Dục Hiên không được Kìm mà nâng cao tay đôi tai đỏ đang chạy kia, Du Nhiên Cướp mình nhẹ nhàng lùi lại. 

[ chiến binh lúc đó: bóng đèn phát sáng :>> ] 

"Đ..iệ....n h..ạ" 

"Điện hạ ?" đầu hỏi lo bông nhỏ đang nghiên cứu giác giác trước mặt 

"D..ục hiê..n ca ca, nh..ư này kh..ông hay lắm nh..ỉ" Du Nhiên mặt đỏ ấp súng nói nhưng vẫn cố gắng ra bình tĩnh. 

Hiên nghệ cũng không trêu y nữa, liền mời y ngồi xuống thẩm trà. 

Du Nhiên lấy lại bình tĩnh nhỡ ra mình qua phòng Thái tử chào hỏi rồi về chuyện tình. 

"Thần đa tạ ơn đức của Thái tử điện hạ nhưng quân sự vô thân, thần xin phép cáo lui trước" - y hôn người. 

Người bước lên nhìn bạn rồi nhấp vào một trà trà, người bảo vệ người dùng khai triển. [ lúc nào đó chưa có tình cảm với y đâu nha, đùa đùa hoii =] ] 

Y lên kiệu ra về, thái tử nhìn theo bóng y mà yên tĩnh suy nghĩ rồi thở dài, nhấn thêm 1 thanh trà, rồi phủ áo về Đông cung. 

More Chapters