LightReader

Hồng Nguyệt

Vvb_Bb
7
chs / week
The average realized release rate over the past 30 days is 7 chs / week.
--
NOT RATINGS
404
Views
Table of contents
VIEW MORE

Chapter 1 - chương 1

Lạc Nguyện Minh tỉnh lại trong mùi thuốc sát trùng nhạt đến mức gần như không tồn tại.

Không phải thứ mùi gắt gỏng khiến người ta khó chịu, mà là loại nhạt nhòa đến mức chỉ khi hít sâu mới nhận ra nó đang ở đó. Trần nhà trắng, ánh đèn lạnh treo ngay ngắn phía trên, tiếng máy đo nhịp tim vang lên đều đều, như thể mọi thứ đều đã được sắp xếp sẵn để trấn an.

Quen thuộc theo cách khiến người ta không nhớ nổi mình đã quen từ bao giờ.

Minh nằm yên rất lâu.

Không phải vì đau.

Cơ thể cậu không có cảm giác khó chịu rõ rệt nào. Không nhức đầu, không tê liệt, thậm chí còn nhẹ hơn cậu tưởng sau một tai nạn rơi xuống nước.

Cậu nằm yên vì trong đầu trống rỗng một cách bất thường.

Minh nhớ tên mình.

Nhớ mình tên là Lạc Nguyện Minh.

Nhớ năm nay mười tám tuổi.

Nhớ mình đã rơi xuống nước.

Những thông tin đó hiện lên rõ ràng, chính xác, giống như các dòng chữ được viết ngay ngắn trên giấy. Nhưng ngoài chúng ra, không còn gì khác.

Không có hình ảnh nối tiếp.

Không có cảm xúc tương ứng.

Không sợ hãi.

Không hoảng loạn.

Cũng không có cảm giác may mắn vì còn sống.

Chỉ là… trống.

"Minh."

Giọng đàn ông trầm vang lên bên cạnh, kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ rỗng không đó.

Minh quay đầu.

Người đàn ông đứng cạnh giường mặc một bộ vest giản dị, phẳng phiu nhưng không cầu kỳ. Vai ông hơi xuôi, dáng đứng thẳng nhưng không cứng nhắc. Khuôn mặt đã qua tuổi trung niên, để lộ dấu vết của thời gian, song ánh mắt vẫn sắc bén, tỉnh táo đến mức khiến người khác vô thức giữ khoảng cách.

Ông không cúi xuống.

Cũng không tiến lại gần.

Chỉ đứng ở một vị trí vừa đủ — như thể đã quen với việc không vượt quá ranh giới đó.

"Con tỉnh rồi."

Không phải câu hỏi.

Minh nhìn ông vài giây, trong đầu tự nhiên bật ra một từ.

"Ba."

Từ đó thốt ra rất trôi chảy, không chút do dự.

Người đàn ông khẽ thở ra. Chỉ là một động tác rất nhỏ, nhẹ đến mức nếu không chú ý kỹ sẽ tưởng đó chỉ là luồng gió từ máy điều hòa.

"Bác sĩ nói con không sao." Ông nói. "Chỉ cần nghỉ ngơi."

Minh gật đầu.

Cậu không biết mình nên hỏi gì.

Người đàn ông im lặng thêm một lúc, rồi đưa tay đặt một vật nhỏ lên chiếc bàn cạnh giường.

Đó là một sợi dây chuyền.

Mặt dây hình tròn, kim loại đã cũ, bề mặt xước nhẹ, không được đánh bóng. Ở giữa là một bức ảnh rất mờ — hai người đứng cạnh nhau, còn trẻ, nhưng khuôn mặt đã bị thời gian làm nhạt đến mức không thể nhìn rõ.

Giống như một kỷ vật đã bị ai đó cố tình để cho phai đi.

"Con mang cái này đi." Người đàn ông nói.

Minh nhìn sợi dây chuyền một lúc.

"Của ai?"

Câu hỏi bật ra rất tự nhiên, như thể cậu đã hỏi nó từ rất lâu rồi, chỉ là bây giờ mới nói thành lời.

Người đàn ông im lặng.

Khoảng im lặng này dài hơn những lần trước.

"…Của mẹ con."

Minh chờ đợi một cảm giác nào đó xuất hiện.

Nhưng không có.

Tim cậu không thắt lại.

Không đau.

Cũng không trống rỗng thêm.

Chỉ có một cảm giác rất lạ — giống như nghe ai đó kể về một người từng xuất hiện trong giấc mơ, nhưng khi tỉnh dậy thì không nhớ nổi gương mặt.

"Con không nhớ." Minh nói, giọng bình thản.

Người đàn ông nhìn cậu.

Ánh mắt ấy có thứ gì đó rất sâu, rất nặng, nhưng nhanh chóng bị đè xuống bởi một thói quen kìm nén đã tồn tại quá lâu.

"Không sao." Ông nói. "Đeo đi."

Minh cầm sợi dây chuyền lên.

Kim loại lạnh.

Mặt dây được đóng rất chặt, không phải kiểu có thể dễ dàng mở ra. Minh không nghĩ nhiều, chỉ đưa tay đeo nó lên cổ.

Sợi dây nằm yên trên ngực cậu, nhẹ đến mức gần như không tồn tại.

"Đừng tháo ra." Người đàn ông nói thêm.

Không giống mệnh lệnh.

Giống như một yêu cầu đã được nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần — chỉ là không phải với Minh.

"Vâng."

Lạc Hồng Quân quay người rời khỏi phòng.

Trước khi đóng cửa, ông dừng lại một nhịp.

"Minh."

"Dạ?"

"…Sau này, nếu có chuyện gì kỳ lạ xảy ra." Ông nói chậm. "Con chỉ cần nhớ một điều thôi."

Minh nhìn theo bóng lưng ông.

"Bình an là được."

Cửa phòng khép lại.

Phòng bệnh trở về im lặng.

Minh nằm nhìn trần nhà trắng, cảm nhận sợi dây chuyền lạnh dần theo nhiệt độ cơ thể. Cậu không hiểu vì sao một câu nói đơn giản như vậy lại khiến lồng ngực mình nặng hơn một chút.

Không đau.

Nhưng cũng không nhẹ.

Ngoài cửa sổ, bầu trời chiều nhuộm một màu đỏ nhạt.

Ở rất xa, nơi không ai chú ý tới, mặt trăng mờ mờ treo thấp, như thể đang lặng lẽ quan sát.

Lúc đó, Lạc Nguyện Minh không biết rằng:

Có những thứ được sinh ra không phải để bảo vệ,

mà để nhắc nhở.

Và có những lời chúc,

ngay từ đầu,

đã là thứ người nói không thể giữ cho chính mình.