Thánh Điện Trắng luôn tràn ngập tiếng tụng kinh, nhưng phòng của Aoi thì chỉ có tiếng gió lùa qua khe đá.
Năm lên bốn, Aoi đã sở hữu một mái tóc xanh dương nhạt dài chạm vai và đôi mắt màu hổ phách luôn nhìn xoáy vào hư không.
Trong khi những đứa trẻ cùng tuổi ở tu viện đang khóc lóc đòi mẹ hoặc cười đùa với những con búp bê bằng vải, Aoi ngồi bất động trên sàn đá.
Trước mặt cô là một con thạch sùng đang bò trên tường.
Aoi tò mò.
Cô bé đưa tay ra, không phải để bắt, mà để thử nghiệm một ý nghĩ vừa lóe lên: Nếu nó ngừng cử động, nó sẽ trông như thế nào?
Lẽ ra, một đứa trẻ phải học cách tập trung hàng năm trời mới có thể chạm vào dòng chảy ma pháp.
Nhưng Aoi, với tâm trí trống rỗng không một gợn sóng, đã vô tình chạm vào bản nguyên của băng giá.
Rắc.
Một luồng khí lạnh đột ngột thoát ra từ đầu ngón tay nhỏ nhắn.
Không có vòng tròn ma thuật phức tạp, không có lời niệm chú.
Chỉ là một sự áp đặt ý chí tàn nhẫn lên thực tại.
Con thạch sùng lập tức bị đóng băng, cứng đờ và rơi xuống sàn nhà, vỡ tan thành những mảnh vụn lấp lánh như pha lê.
Aoi nhìn những mảnh vụn đó, đôi mắt hổ phách không hề chớp.
Cô không thấy sợ hãi vì đã tước đoạt một sinh mạng, cũng không thấy tự hào vì tài năng thiên bẩm.
Cô chỉ ghi nhận một kết quả: Nhiệt độ thấp sẽ làm dừng mọi chuyển động.
"Chúa ơi... Aoi?"
Linh mục Thomas đứng ở cửa, đánh rơi cả chén súp nóng.
Hơi nóng từ chén súp vừa chạm đất đã bị cái lạnh tỏa ra từ cơ thể đứa trẻ bốn tuổi dập tắt.
Sàn nhà xung quanh Aoi bắt đầu phủ một lớp sương giá trắng xóa, lan rộng theo hình vòng tròn, biến căn phòng thành một hầm băng.
"Thức tỉnh... ở tuổi lên bốn?"
Thomas run rẩy quỳ xuống, không biết nên vui mừng hay kinh hoàng. "Đây là thiên tài... là phước lành mà Chúa ban cho chúng ta!"
Tin đồn lan nhanh khắp Thánh Điện.
Các giám mục kéo đến, họ nhìn đứa trẻ tóc xanh với ánh mắt sùng bái.
Họ gọi cô là "Đứa con của ánh sáng lạnh", kẻ sẽ lãnh đạo quân đội ma pháp của nhà thờ trong tương lai.
Họ ca ngợi sự "tĩnh lặng" của cô là đức tính khiêm nhường của một vị thánh.
Nhưng Aoi chỉ nhìn họ qua ban công khi họ đang tung hô tên cô.
Phía dưới sân, một nhóm trẻ mồ côi đang chơi trốn tìm.
Một cô bé vấp ngã và bắt đầu khóc.
Aoi nghiêng đầu, mái tóc xanh nhạt khẽ lay động.
Cô quan sát những giọt nước mắt lăn trên má đứa trẻ kia.
Cô đưa tay lên mắt mình, chạm vào làn da khô ráo.
Không có nước mắt.
Cô không hiểu tại sao chất lỏng lại chảy ra từ mắt khi người ta thấy đau.
"Họ thật ồn ào," Aoi nghĩ, đôi mắt hổ phách chợt sáng lên một sắc vàng rực rỡ hơn. "Nước mắt là thứ dư thừa."
Cô bé đưa tay về phía sân chơi.
Một cơn gió tuyết nhỏ bất chợt thổi qua, làm những đứa trẻ bên dưới rùng mình vì cái lạnh đột ngột.
Chúng không biết rằng, thiên tài mà mọi người đang ca ngợi vừa mới nảy ra một ý định: Cô muốn thử đóng băng cả những giọt nước mắt kia, để xem liệu khi không còn khóc được nữa, chúng có trở nên "tĩnh lặng" như cô không.
