LightReader

Chapter 5 - Chương 5: Hai Vầng Sáng Đối Nghịch

Tu viện vốn đã u uất nay lại xôn xao bởi sự xuất hiện của một linh hồn mới: Hikari. Sự hiện diện của con bé là một cú sốc đối với những người trong thánh đường, bởi nó mang theo mái tóc xanh dương nhạt và đôi mắt màu hổ phách – một sự trùng lặp kỳ dị về hình hài với Aoi. Nhưng đó cũng là nơi mọi sự giống nhau kết thúc.

Nếu Aoi là một mặt hồ phẳng lặng giữa đêm đông che giấu những vực sâu không đáy, thì Hikari lại là dòng suối nhỏ reo vui dưới ánh nắng hè. Đôi mắt hổ phách của Hikari to tròn, luôn lấp lánh sự hiếu kỳ và phản chiếu mọi rung động của một tâm hồn thuần khiết.

Trong khi cả tu viện vẫn giữ một khoảng cách đầy e dè với Aoi, thì Hikari lại bị thu hút bởi "bản sao" tĩnh lặng kia bằng một bản năng không tên. Con bé thường xuyên tìm đến góc hành lang nơi Aoi ngồi, mang theo những quả bóng da, những nhành hoa dại hay những câu chuyện không đầu không cuối của trẻ thơ.

Vào một chiều muộn, khi nắng hoàng hôn nhuộm đỏ những phiến đá xám, Sơ Mary đứng từ xa, nín thở quan sát. Hikari đang ngồi bệt dưới đất, cố gắng biểu diễn một trò chơi vụng về với quả bóng để mong đổi lấy một phản ứng từ người bạn mới. Nhưng Aoi vẫn ngồi đó, lưng tựa vào cột đá, đôi mắt hổ phách sắc lẹm chỉ lẳng lặng quan sát quỹ đạo của quả bóng và sự chuyển động của các thớ cơ trên khuôn mặt Hikari. Không một nụ cười, không một ánh mắt hào hứng. Aoi vẫn là một pho tượng băng giá, bất biến trước mọi nỗ lực của sự hồn nhiên.

Sơ Mary định tiến lại gần vì lo sợ sự im lặng tàn nhẫn của Aoi sẽ làm tổn thương đứa trẻ mới đến, nhưng bà chợt khựng lại khi thấy Hikari dừng trò chơi. Đứa trẻ có đôi mắt to tròn ấy không hề khóc hay nản lòng. Hikari nhìn sâu vào đôi mắt hổ phách tĩnh lặng của Aoi, rồi chậm rãi hạ quả bóng xuống. Trong khoảnh khắc ấy, một sự thấu hiểu kỳ lạ nảy nở trong tâm trí đứa trẻ ngây thơ: Hikari nhận ra vẻ mặt không cảm xúc kia không phải là sự chối bỏ, mà là cách duy nhất để Aoi hiện hữu.

"Bạn không cần phải cười đâu," Hikari thì thầm, giọng nói trong trẻo vang vọng giữa những bức tường đá. "Mắt của bạn đẹp nhất khi nó phẳng lặng như thế này. Nó giống như mặt gương của thánh đường vậy."

Aoi khẽ cử động. Nó không quay sang Hikari, mà hướng ánh nhìn về phía Sơ Mary đang đứng trong bóng tối của dãy hành lang. Lần này, tiếng nói của nó không còn là một câu hỏi bộc phát, mà là một sự khẳng định lạnh lùng nhưng rõ rệt về vị trí của mình:

"Như thắc mắc hồi nhỏ của con, tại sao họ lại chơi với nhau, Sơ Mary? Tại sao con chỉ muốn quan sát mà không muốn tham gia? Con đã từng nghĩ việc tham gia là một sự xáo trộn vô ích đối với trật tự của trí tuệ. Nhưng con bé này..."

Aoi ngừng lại, đôi mắt hổ phách xoáy sâu vào Sơ Mary, rồi khẽ liếc qua Hikari – người vẫn đang ngồi đó với nụ cười bao dung.

"...nó không yêu cầu con phải thay đổi. Nó không đòi hỏi một nụ cười giả tạo để thỏa mãn sự kỳ vọng của con người. Nó chỉ yêu cầu con phải nhìn thấy nó."

Sơ Mary cảm thấy tim mình khựng lại trước sự thấu triệt của một đứa trẻ bảy tuổi. Bà nhận ra một sự thực huy hoàng: Hikari là người duy nhất không cố gắng "sửa chữa" Aoi. Hikari yêu Aoi không phải vì mong đợi con bé sẽ trở nên bình thường, mà vì cô bé chấp nhận sự kỳ dị đó như một phần tất yếu của thế giới này.

Aoi không cười, và có lẽ sẽ không bao giờ cười. Nhưng trong buổi chiều tà ấy, nó đã cho phép Hikari ngồi cạnh mình, cho phép bóng của hai đứa trẻ có cùng màu tóc và màu mắt lồng vào nhau trên nền đá lạnh. Một sự gắn kết kỳ lạ bắt đầu hình thành — không phải bằng sự đồng cảm của trái tim, mà bằng một sự chấp nhận tột cùng về bản dạng của nhau.

More Chapters