LightReader

(VietNam)Cavealufer: Thiên đường lạc lối

DarlinChau
7
chs / week
The average realized release rate over the past 30 days is 7 chs / week.
--
NOT RATINGS
172
Views
Synopsis
Kaito một người có niềm đam mê với công nghệ nhưng lại có một quá khứ không mấy hạnh phúc. Gia đình của cậu đã mất tích trong một cuộc tai nạn và hiện tại cậu vô tình tìm ra được một bí mật mà một công ty đang làm. Từ đó dẫn cậu đến một cuộc phiêu lưu tìm lại sự thật vô cùng hấp dẫn.
VIEW MORE

Chapter 1 - Chương 1: Mở đầu

Cơn mưa đêm ấy không giống những trận mưa bình thường. Nó nặng trĩu, dày đặc, như thể trời đang cố giấu đi điều gì đó, vùi lấp những ký ức mà con người không muốn nhớ lại. Mưa rơi không ngừng, từng hạt nước nặng trĩu đập lên cửa kính, tạo thành những âm thanh như nhịp đập trong cơn tuyệt vọng. Ngoài cửa sổ, cảnh vật bị mờ mịt bởi màn sương mù dày đặc, không một tia sáng nào có thể xuyên qua được. Ánh đèn đường mờ nhạt phản chiếu trên mặt đường ướt đẫm, tạo nên những vệt sáng dài loang lổ, như những vết thương không thể lành lại. Đêm ấy, tất cả như chìm vào một thế giới mờ ảo, nơi mà thời gian dường như không còn ý nghĩa.

Lúc ấy, tôi mới chỉ 12 tuổi, một đứa trẻ ngây thơ, vô tư, chưa thể hiểu hết về cuộc sống. Mọi thứ xung quanh tôi vẫn còn rất giản đơn, chỉ là những trò chơi, những cuốn sách, những cuộc gọi điện thoại chớp nhoáng từ bạn bè. Tôi chẳng bao giờ nghĩ rằng đêm ấy sẽ là đêm định mệnh, nơi mà thế giới của tôi sẽ bị đảo lộn hoàn toàn.

Bố mẹ tôi và em gái Anee chuẩn bị lên núi, như bao lần trước. Con đường đèo quanh co, hiểm trở mà gia đình tôi vẫn thường xuyên đi chơi vào những dịp lễ. Cả nhà lên xe, chuẩn bị cho một chuyến đi ngắn ngày đến biển. Tôi ở lại nhà, chẳng mảy may lo lắng gì, vì tôi đã quen với việc họ đi và trở về sau vài ngày. Tôi không thể biết rằng, đêm ấy, mọi thứ sẽ thay đổi mãi mãi.

Tai nạn xảy ra vào lúc họ đang lái xe lên đèo. Một chiếc xe tải chở hàng, mất kiểm soát, lao vào chiếc xe của bố mẹ tôi. Cuộc gọi ấy, một cuộc gọi lạnh lùng và ngắn ngủi, đã đến, cắt ngang mọi thứ trong tôi. Tôi không biết rằng trong chiếc xe đó, bố mẹ tôi và Anee đang trò chuyện vui vẻ. Những tiếng cười của họ vẫn còn vang vẳng trong không khí, như một dấu hiệu của niềm hạnh phúc mà tôi sẽ không bao giờ được cảm nhận nữa.

"Đến nơi rồi, còn chút nữa thôi, cả nhà mình sẽ có kỳ nghỉ tuyệt vời," Bố tôi nói, giọng ông đầy phấn khởi, như thường lệ, tràn đầy niềm hy vọng cho một kỳ nghỉ hoàn hảo.

"Con có mong đến biển không, Anee?" Bố hỏi, quay sang nhìn em gái tôi, người đang ngồi cạnh ông, đôi mắt ngập tràn sự háo hức.

Anee, với nụ cười ngây thơ, trả lời: "Dạ, con thích đi biển lắm, bố mẹ cứ đợi con thêm một chút nữa."

Mẹ tôi ngồi bên cạnh, khẽ mỉm cười nhìn gia đình, tay vuốt ve mái tóc của Anee, như một sự an ủi nhẹ nhàng, cho một chuyến đi đầy niềm vui. "Mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi, chỉ còn một chút nữa thôi là chúng ta đến nơi."

Những lời nói ấy vẫn còn văng vẳng trong đầu tôi, như những âm thanh cuối cùng của họ, trước khi tất cả trở nên im lặng. Cái im lặng đáng sợ, không thể diễn tả thành lời.

Bỗng nhiên, một tiếng còi inh ỏi vang lên từ xa, tiếng còi ấy xuyên qua màn mưa, cảnh báo nhưng lại quá muộn. "Bíp… bíp… bíp…" Tiếng còi đó như một tiếng thét tuyệt vọng của chiếc xe tải, nhưng không ai có thể ngăn cản được số phận. Một tiếng động mạnh, như thể cả thế giới sụp đổ trong một khoảnh khắc. Chiếc xe của bố mẹ tôi bị đâm mạnh vào thành vách núi, lao thẳng xuống vực sâu. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá đột ngột, và chỉ trong một khoảnh khắc, tất cả chìm vào im lặng. Mưa vẫn rơi, nhưng không còn ai nói gì nữa.

Chiếc xe tải, sau cú va chạm, dừng lại trong cơn mưa như một đống sắt vụn, không còn hình dáng gì của chiếc xe ban đầu. Không ai tìm thấy họ. Không một dấu vết, không một lời giải thích nào cho sự mất tích đó. Những mảnh vụn nhỏ vương vãi trên mặt đường đèo, như những ký ức bị vùi lấp, không thể thu lại được. Cái im lặng kéo dài, trống vắng và đáng sợ.

"Không có xác, không có dấu hiệu gì ngoài những mảnh vụn của chiếc xe," tiếng của một anh cảnh sát điều tra vang lên. Những người chứng kiến không thể tin vào những gì họ thấy. Và tôi, đứa trẻ đang ở nhà, không hề biết chuyện gì đang xảy ra. Chỉ đến khi nhận được cuộc gọi, tôi mới thực sự hiểu rằng mọi thứ đã thay đổi mãi mãi.

Hình ảnh đó, cơn mưa, và sự mất tích đột ngột ấy đã trở thành ký ức đau đớn không thể xóa nhòa trong tâm trí tôi. Từ đêm đó, gia đình tôi biến mất không dấu vết, như thể họ chưa từng tồn tại, chỉ còn lại một khoảng trống trong trái tim tôi, không thể lấp đầy. Và tôi, một đứa trẻ mười hai tuổi, đã phải đối mặt với một sự thật không thể chấp nhận: gia đình tôi đã không còn nữa.

Mỗi khi nghĩ về đêm ấy, tôi lại nghe thấy tiếng mưa rơi, và trong đầu tôi là những hình ảnh mơ hồ của họ, những lời nói cuối cùng của bố mẹ tôi, những tiếng cười của Anee. Tất cả như một cơn ác mộng mà tôi không thể thức dậy.