LightReader

Chapter 16 - [Chương 15 ] Lịch luyện bí cảnh tại Phong Ma Sơn Mạch

Lão nhân thần bí, vẫn trong bộ dạng tiều tụy như ăn mày, ném cho Vân Thiên Hà một khối ngọc giản cũ kỹ, bên ngoài có phù văn mờ nhạt.

> “Phong Ma Sơn Mạch – ngươi từng đi qua rồi, nhưng lần này hãy đi sâu hơn. Có một khu vực phía bìa rừng từng xuất hiện yêu vật cao giai. Gần đây nội viện phái người điều tra nhưng không tiến sâu được.”

> “Lão phu giao nhiệm vụ đầu tiên cho ngươi – lịch luyện sinh tử, cảm ngộ sát ý thực sự của thế giới. Tìm lấy tinh hạch hoặc vật hiếm trong khu vực đó về đây. Coi như lễ vật tỏ lòng quyết chí tu hành.”

> “Không được nhờ người giúp, càng không được chết.”

Vân Thiên Hà cúi người nhận mệnh, ánh mắt kiên định.

[Trước giờ khởi hành – Hệ thống bật thông báo]

> [Ting!]

“Phát hiện tuyến nhiệm vụ chính: Kích hoạt ấn ký Thôn Phệ Chi Thư.”

“Điều kiện: Giải phong ấn gốc năng lượng tại ‘Phong Ma Sơn Mạch – Bí cảnh cổ phong’.”

“Cảnh báo: Yêu Vương bị phong ấn vẫn còn tồn tại tàn hồn!”

Vân Thiên Hà hơi biến sắc. Hắn lập tức hiểu — đây không còn đơn thuần là lịch luyện nữa.

> “Lẽ nào sư phụ chỉ muốn ta rèn luyện, nhưng hệ thống lại lợi dụng cơ hội này để đưa ta vào một bố cục lớn hơn?”

Tay nắm chặt, hắn ngẩng đầu nhìn trời.

> “Dù sao, ta cũng cần mở phong ấn Thôn Phệ Chi Thư. Sớm muộn cũng phải đến đó.”

“Lần này… không được phép thất bại.”

---

[Phong Ma Sơn Mạch – Ngày thứ ba sau khi xuất phát]

Màn đêm trùm xuống, gió rít từng đợt lạnh buốt.

Càng đi sâu, yêu khí trong không khí càng nồng đậm. Những cây cỏ ven đường đã mang dấu hiệu bị hút cạn linh khí, như có thứ gì đó tà dị đang hồi sinh.

Một vách núi nứt gãy, từng bị che lấp bởi trận pháp cổ, lúc này lờ mờ hiện ra.

> [Ting!]

“Phát hiện phong ấn cấp ba. Thôn Phệ Chi Thư có phản ứng mạnh.”

Vân Thiên Hà đưa tay chạm nhẹ lên bức tường đá.

Bên dưới lớp đá phủ rêu là một vòng pháp trận bị hao mòn, quanh nó là xương khô của những tu sĩ đã chết từ lâu, có cả dấu tích của những đệ tử mặc trường bào nội viện.

Hắn lẩm bẩm:

> “Quả nhiên là bí cảnh phong ấn Yêu Vương… nhưng sao ta lại có cảm giác nơi này đang gọi tên ta?”

Trên tay phải của Vân Thiên Hà, ấn ký Thôn Phệ mờ mờ phát sáng.

Một cảm giác rạo rực như đói khát cực độ trỗi dậy, như muốn nuốt trọn mọi thứ.

---

[Tình tiết cuối đoạn – Một giọng nói khe khẽ vang trong đầu hắn]

> “Kẻ kế thừa... Cuối cùng... cũng tới.”

Vân Thiên Hà giật mình. Cả thế giới xung quanh như bị đè nén. Không khí trở nên đặc quánh, và từ trong màn sương phía trước, một đôi mắt đỏ rực lặng lẽ mở ra.

> [Ting!]

“Tiến nhập vùng phong ấn cổ – chuẩn bị chiến đấu. Thử thách đầu tiên: Tàn hồn Yêu Vương.”

Ánh nắng đầu ngày nhuộm vàng những đỉnh mái cong vút của Thiên Đô Thần Viện. Vân Thiên Hà đứng trên bậc đá cẩm thạch, ánh mắt trầm lắng, trong lòng đã quyết.

Hắn thu dọn hành trang, khoác ngoại bào đen đơn giản, giấu đi khí tức tu sĩ. Sau khi nhận mệnh lệnh lịch luyện từ sư phụ Vân Tàng Phong, hắn rời Thần Viện không một tiếng từ biệt, chỉ để lại một mảnh ngọc truyền âm báo rằng mình tạm thời rời viện tu luyện.

Khung cảnh náo nhiệt nơi cổng thành trái ngược hoàn toàn với vẻ thanh tĩnh của Thần Viện. Xe ngựa, đoàn tiêu sư, thương nhân chen chúc ra vào như mắc cửi.

Vân Thiên Hà lặng lẽ bước giữa dòng người. Không ai để ý đến thiếu niên áo vải đơn sơ, ánh mắt lãnh đạm kia… Hắn cẩn trọng dùng pháp thuật ẩn tức thuật cơ bản che giấu tu vi, không muốn gây chú ý trên đường.

Chỉ có một số cao thủ ngầm ẩn trong dòng người, vô thức liếc qua nhưng rồi cũng mau chóng lướt đi – khí tức của hắn không có gì đặc biệt.

Qua hơn hai ngày đường ròng rã, Vân Thiên Hà đặt chân tới vùng biên viễn phía Tây – nơi rừng cây dày đặc, thỉnh thoảng có từng tiếng thú gầm vọng lại từ sâu trong sơn mạch.

Phong Ma Sơn Mạch trước kia hắn từng đi qua, nhưng lần này khác biệt. Cảm giác kỳ lạ như có một áp lực vô hình, mơ hồ truyền đến từ phía sâu trong rừng – nơi bí cảnh được cho là đã phong ấn một Yêu Vương cổ xưa.

Cảnh giới của hắn lúc này là Tụ Linh tầng ba, đủ để miễn cưỡng xâm nhập tầng ngoài của bí cảnh.

Khi Vân Thiên Hà tiến đến rìa một thung lũng sâu được màn sương xám mỏng bao phủ, hắn trông thấy không chỉ một mà ba nhóm người đang đóng trại gần đó. Khu vực này chính là nơi linh khí dao động dị thường, lờ mờ mở ra một lối vào bí cảnh mơ hồ như ẩn như hiện.

Một nhóm mặc trang phục lam sắc có huy hiệu hình sóng nước – đệ tử của Thủy Vân Tông.

Nhóm khác khoác áo xám bạc, khí chất sắc bén như kiếm – Kiếm Cốc.

Nhóm cuối cùng là những kẻ mặc y phục đỏ thẫm, khí tức tà dị khó dò, đến từ Tà Nguyệt Môn.

“Ồ? Lại có thêm một tên nữa đến. Cũng muốn tranh đoạt cơ duyên trong bí cảnh sao?” – Một nữ tử của Thủy Vân Tông lên tiếng, ánh mắt dò xét nhìn Vân Thiên Hà.

“Đừng để bị ăn thịt ngay khi vừa bước vào cửa.” – Một thanh niên Kiếm Cốc cười nhạt, đưa tay vuốt chuôi kiếm bạc.

Tuy nhiên, không ai dám hành động lỗ mãng. Bí cảnh dù chưa mở nhưng khí tức quanh đó đã khiến cả tu sĩ Tụ Linh trung kỳ cũng phải đề phòng. Ai cũng biết trong những nơi như vậy, tự ý gây sự trước khi bước vào bí cảnh có thể khiến cả nhóm mình bị kéo theo vào tai ương không đáng có.

Vân Thiên Hà không lên tiếng, chỉ lặng lẽ tìm một tảng đá ven rừng ngồi xuống, nhắm mắt điều tức. Trong lòng, hệ thống vừa hiện lên thông báo mờ mờ:

> [Nhiệm vụ chính: Xâm nhập Bí Cảnh – Kích hoạt Thôn Phệ Chi Thư (1/3)]

[Yêu cầu: Tiếp cận trung tâm bí cảnh – khu vực phong ấn Yêu Vương]

[Cảnh báo: Có dấu hiệu tà khí bất thường

Sương xám quanh lối vào bí cảnh ngày càng mỏng dần, linh khí dị động bắt đầu mạnh hơn, từng làn dao động như sóng vỗ khuấy động thần hồn.

Một tiếng “rắc” vang lên giòn tan—mặt đất bên dưới khe nứt ra thành từng đường vân hắc ám, yêu khí cổ xưa lặng lẽ bốc lên, khiến không khí đặc quánh.

Ngay trước giờ mở bí cảnh, một thanh niên của Tà Nguyệt Môn tiến tới chặn đầu một tiểu đội Thủy Vân Tông:

> “Bí cảnh lần này do chúng ta phát hiện đầu tiên, các ngươi nếu muốn bước vào thì phải để lại một nửa chiến lợi phẩm!”

Một đệ tử Kiếm Cốc cười khẩy:

> “Chỉ bằng các ngươi? Yêu khí trong người còn chưa tán mà đã vội lên mặt. Không sợ bị chính bí cảnh này thôn phệ sao?”

> “Kiếm Cốc các ngươi cũng không phải đồ tốt lành gì!” – Một nữ tử Thủy Vân Tông hừ lạnh. “Các ngươi từng ám toán nhóm chúng ta tại Tuyết Mộc Đàm, tưởng bọn ta không nhận ra?”

Không khí căng như dây đàn.

Một tiếng "choang" nhẹ vang lên, có kẻ đã rút kiếm.

Vân Thiên Hà vẫn lặng lẽ ngồi trên tảng đá phía xa, ánh mắt trầm ổn, như một người ngoài quan sát vở kịch mở màn.

Ngay khi một tia kiếm khí xẹt ra — một tiếng gầm rền vang như sấm động phá vỡ tất cả.

> “GRUUUUUOOOOOO!!!!!!!”

Từ những khe nứt trong lòng đất, một bầy yêu thú cấp cao ùn ùn trồi lên! Dẫn đầu là Huyết Diễm Bạo Lang, một loài yêu thú cấp bốn nổi danh với tốc độ và khả năng thiêu đốt linh khí.

Sau lưng nó là Xích Phong Ma Viên, Hắc Lân Mãng, Tật Lôi Điểu... số lượng lên đến hơn hai mươi con, đều là yêu thú cấp ba đến cấp bốn, thực lực tương đương tu sĩ Tụ Linh trung – hậu kỳ, có vài con còn đạt tới nửa bước Trúc Cơ!

> “Không ổn! Bí cảnh chưa mở, phong ấn không còn ổn định đã hút bầy yêu thú lại đây!”

> “Rút lui!! Không thể giữ được nữa!!”

> “Lùi?! Các ngươi tưởng bọn chúng để yên cho ta rút sao!”

Trong chớp mắt, nơi đây biến thành chiến trường hỗn loạn.

Một trưởng nhóm của Thủy Vân Tông hét lớn:

> “Tạm ngừng thù oán! Ai không muốn chết thì hợp sức giết lũ yêu này trước!”

Kiếm quang đan xen, thủy khí ngưng tụ, yêu khí cuồn cuộn—hàng loạt pháp thuật thi triển cùng lúc tạo nên cảnh tượng như tận thế.

Vân Thiên Hà đứng dậy, đôi mắt trầm như vực thẳm. Mặc dù chưa ra tay, hắn đã bắt đầu vận chuyển Thôn Phệ Kinh, âm thầm hấp thu yêu khí rối loạn trong không gian, tăng cường thuộc tính bản thân từng chút một

Giữa lúc chiến đấu, một con Xích Lân Ma Mãng bị trọng thương lăn lộn, va mạnh vào vách đá, lộ ra một khe sáng nhỏ hình ngũ giác phát ra ánh sáng tím nhạt — chính là lối vào thực sự của bí cảnh.

> “KIA KIA!! Bí cảnh hiện thân rồi!!”

> “Không thể để yêu thú tràn vào trước chúng ta!”

Tranh đấu trở nên khốc liệt hơn bao giờ hết.

Ngay khi ánh sáng tím từ khe nứt rực rỡ đến cực điểm, toàn bộ không gian rung chuyển dữ dội. Một vòng xoáy linh lực khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện tại trung tâm vách đá, hút toàn bộ những người có mặt gần đó vào.

> “Là… Truyền tống trận?!”

> “Không! Đây không phải truyền tống thông thường—Là phân tán ngẫu nhiên! Chúng ta sẽ bị tách ra!!”

> “Khôngggggg—!”

Từng đệ tử của các tông môn bị ánh sáng nuốt chửng, như lá khô rơi vào bão lốc, hoàn toàn không thể kháng cự

Nhiệm vụ chính: Sinh tồn trong bí cảnh – Mục tiêu: Tiến vào khu vực trung tâm.

Phụ tuyến mở khóa: Truy tìm vật dẫn giải phong Thôn Phệ Chi Thư [Ẩn – Cấp BOSS].

Vân Thiên Hà mở mắt, thân ảnh hắn xuất hiện giữa một cánh rừng rậm âm u, ánh sáng mờ nhạt rọi xuyên qua tán lá rậm rạp. Không gian im lặng đến đáng sợ, thi thoảng có vài tiếng côn trùng vang vọng.

Khắp nơi phủ đầy khí tức linh lực hỗn tạp và sát ý nồng đậm – báo hiệu nơi đây đã từng diễn ra vô số trận chém giết.

> “Bị tách ra rồi...”

Hắn lẩm bẩm, nhìn quanh một hồi, cẩn thận xác nhận phương vị và hướng gió, sau đó mở hệ thống xem bản đồ nhưng chỉ hiện lên màn hình đen kèm dòng thông báo đỏ:

> [Chức năng định vị bị nhiễu loạn – không thể sử dụng trong bí cảnh loại này]

Dù biết có thể gặp nguy hiểm, nhưng Vân Thiên Hà vẫn không cố tìm người đồng hành. Hắn trầm giọng:

> “Kẻ mạnh thật sự không phải kẻ dựa vào người khác để sống sót.”

> “Cơ hội trong bí cảnh chỉ dành cho kẻ can đảm—và kẻ không bị trói buộc bởi nhóm lợi ích.”

Hắn rút huyền thiết kiếm từ lưng ra, lặng lẽ tiến về hướng có khí tức linh lực đậm nhất.

Khi vừa đi được chưa đầy một khắc đồng hồ, từ hốc cây trước mặt bất ngờ lao ra một con yêu thú lông bạc, hình dáng như khỉ nhưng có hai cánh, mắt đỏ như máu — Bạch Nhãn Dực Viên, cấp độ tương đương hậu kỳ luyện thể cảnh.

Vân Thiên Hà phản ứng cực nhanh, thân hình xoay nhẹ sang trái tránh đòn, tay trái dồn pháp lực tung Tam Muội Chân Hỏa thiêu rụi tầng lông bảo vệ của nó, rồi một chiêu Nhất Dương Chỉ điểm thẳng vào mi tâm!

> Ầm!

Tiếng thịt cháy khét lẹt vang lên. Yêu thú ngã xuống co giật rồi bất động.

Hệ thống hiện lên:

> [Đã tiêu diệt yêu thú cấp 2: Bạch Nhãn Dực Viên – +0.7 nhanh nhẹn – +1.2 cảm tri]

[Tinh hạch cấp hai phát hiện – Có muốn thôn phệ?]

→ [Đồng ý]

Sau trận giao thủ, Vân Thiên Hà tìm được một dòng suối nhỏ bên bờ đá, tranh thủ điều tức và uống nước, ánh mắt luôn cảnh giác.

Bản thân hắn biết rõ: đây chỉ mới là vành ngoài của bí cảnh—trung tâm, nơi mà vật dẫn để giải phong ấn Thôn Phệ Chi Thư đang nằm, chắc chắn sẽ nguy hiểm gấp trăm lần.

Nhưng hắn không hề lùi bước.

> “Nếu là lịch luyện—vậy thì phải bước lên bằng máu.”

Sau nhiều giờ liền băng qua rừng rậm, vượt qua vô số yêu thú, Vân Thiên Hà đến trước một vùng đất kỳ dị: đất đá nơi đây không có cây cỏ, mặt đất cháy đen như từng bị thiêu rụi, từng khối đá lớn xếp thành hình vòng cung tựa như một pháp trận bị phá hủy từ lâu.

Ở trung tâm là một cây cổ mộc cháy dở, gốc cây loang lổ các ký hiệu cổ ngữ.

> "Đây là... một tàn tích phong ấn?" – Vân Thiên Hà cau mày, cảm giác Thôn Phệ Chi Thư trong cơ thể khẽ rung, tựa hồ phát ra cảm ứng.

Ngay khi hắn bước chân vào trung tâm, cả vùng đất bỗng phát sáng, cổ ngữ trên gốc cây phát ra ánh đỏ rực rỡ, một luồng khí tức cổ xưa ập tới khiến hắn lảo đảo.

ẦM—!!

Từ phía sau vang lên tiếng va chạm mạnh và... một tiếng quát quen thuộc.

> "Thiên Hà?!"

"Là ngươi?!"

Một nữ tu mặc trường bào màu xám tro, sắc mặt tái nhợt, khí tức suy yếu đang bị một yêu thú ba đầu đuổi sát.

Hắn ngỡ ngàng trong khoảnh khắc: gương mặt ấy, ánh mắt ấy—tựa như bóng hình từ kiếp trước… Tuyết Mai.

> “Không... Không thể nào là cô ấy được. Nhưng… quá giống…”

Không kịp nghĩ lâu, Vân Thiên Hà phản ứng ngay lập tức. Một tay vận Tam Muội Chân Hỏa, một tay thi triển Hỗn Nguyên Chi Lực, chặn đòn từ yêu thú ba đầu đang lao tới.

Ầm!

Đòn phản công đánh văng một đầu yêu thú, tạo khoảng trống để nữ tu kia lùi lại thở dốc.

> "Ngươi... là đệ tử mới của Thiên Đô Thần Viện?!" – nàng hỏi, ánh mắt hoài nghi nhưng xen lẫn cảm kích.

> “Ừm… Cô là người của tông môn nào? Sao lại ở đây một mình?”

> “Ta là… Tô Thanh Tuyết, nội môn đệ tử của Thiên Cơ Môn, theo nhiệm vụ lịch luyện. Nhưng bị lạc khỏi đội.”

Dù nàng không phải "Tuyết Mai", nhưng đôi mắt kia lại khiến tim Vân Thiên Hà khẽ rung.

Khi cả hai cùng đánh bại yêu thú ba đầu, cây cổ mộc ở trung tâm tàn tích bắt đầu chảy ra một dòng chất lỏng óng ánh tím đen, hòa vào mặt đất.

[Hệ thống]: Phát hiện vật chất nguyên sinh dung hợp phong ấn cổ xưa – phù hợp với điều kiện giải mở tầng thứ nhất của Thôn Phệ Chi Thư.]

→ Nhặt được: "Phách Ma Tủy Thạch" – 1/3 điều kiện giải phong tầng 1.

> “Chẳng lẽ đây chính là thứ mà sư phụ không biết… nhưng hệ thống từng đề cập?”

Khi đêm buông xuống, cả hai tìm được một hang động trú tạm, Vân Thiên Hà lặng lẽ quan sát Tô Tuyết Nghi đang điều tức.

> "Nếu là cô ấy... thì giờ này ở Lam Tinh Cầu chắc đang sống tốt, đúng không?"

> "Nhưng tại sao khuôn mặt giống đến vậy?"

Trong lòng hắn có cảm giác bất an, như một phần quá khứ đang bị kéo về quá khứ... nhưng đồng thời, con đường phía trước cũng đang mở ra một bí ẩn lớn hơn.

Đêm trong bí cảnh lạnh lẽo và lặng ngắt. Trong một hang đá khuất gió, ánh lửa nhỏ chập chờn soi lên gương mặt bình thản của Tô Thanh Tuyết và vẻ lặng im trầm tư của Vân Thiên Hà.

Trong lòng hắn là một trận gợn sóng không tên.

> “ Thanh Tuyết …”

“Tên của cô ấy… chỉ thiếu một chữ ‘Mai’…”

Giọng nàng vang lên phá tan dòng suy nghĩ:

> “Ngươi không giống những kẻ khác trong các tông môn.”

“Bình thường họ chỉ biết lợi dụng nữ tu yếu thế như ta. Nhưng ngươi lại cứu.”

Vân Thiên Hà cười nhẹ, hơi gượng gạo.

> “Ta từng… bỏ lỡ một người. Dù giờ chẳng thể thay đổi được điều gì, nhưng chí ít không muốn mình tiếp tục lạnh nhạt như trước…”

Tô Tuyết Nghi liếc nhìn hắn, đôi mắt dịu lại, nhưng cũng mang chút nghi hoặc.

> “Ngươi từng có người yêu à?”

> “…Không phải người yêu. Là người ta nguyện yêu, nhưng không đủ tư cách để được đáp lại.”

Ánh mắt nàng lóe lên một tia phức tạp, nhưng nàng không hỏi thêm. Câu chuyện kết thúc trong im lặng.

--

Sau khi rời khỏi hang đá, cả hai cùng dò tìm lối đi tiếp theo. Khi qua một khe núi hẹp, họ bỗng phát hiện một nền đá hình bát giác chìm dưới lớp rêu xanh, được khắc đầy phù văn cổ ngữ – một pháp trận cổ truyền tống.

Vân Thiên Hà vừa tiến lại gần, Thôn Phệ Chi Thư trong cơ thể lại khẽ rung, đồng thời [Hệ Thống] hiện ra:

> [Thông báo]: Phát hiện “Huyền Nguyên Truyền Tống Trận” – 1 trong 7 nút phong ấn tầng một Thôn Phệ Chi Thư.

Kích hoạt trận pháp yêu cầu:

Pháp lực đạt mức yêu cầu: ✔️

Có đủ cảm tri nguyên khí: ✔️

Có Phách Ma Tủy Thạch: ✔️

→ Cho phép kích hoạt: Kích hoạt? [Đồng ý / Hủy]

Hắn không do dự, ấn “Đồng ý”. Trận pháp bừng sáng.

> “Thanh Tuyết ! Mau đứng vào trung tâm!”

> “Sao—?”

Không kịp hỏi thêm, ánh sáng nuốt trọn cả hai. Khi mở mắt, họ đã đứng trong một không gian khác: một điện thờ bị tàn phá, giữa không trung là một phiến đá hình ngọc bội đang lơ lửng phát sáng, phía dưới là một yêu thú đã chết từ lâu nhưng vẫn tỏa ra oán khí kinh người.

Khi bước đến gần hơn, phiến đá bỗng phát sáng hiện lên một tàn ảnh màu đỏ.

> "Ngươi là… Vân Huyền Phong?"

Tô Tuyết Nghi ngỡ ngàng khi nhìn thấy hình ảnh một thanh niên mặc áo choàng đỏ, lưng đeo pháp kiếm, giữa trán có ấn ký hình tam giác đảo ngược – biểu tượng của tà giáo Huyết Nguyệt Giáo.

> "Sư huynh?" – nàng bật thốt.

> "Không phải… Không thể nào."

Tàn ảnh kia bỗng xoay đầu nhìn về phía họ – đôi mắt đỏ như máu hiện lên sự cuồng loạn và oán độc.

> “Ai dám vào nơi cấm kỵ của ta – hậu nhân của những kẻ phế vật Thiên Đô Thần Viện sao?”

> “Chờ đấy, đến khi ta trở lại, máu sẽ nhuộm đỏ bầu trời!”

Ầm!!!

Tàn ảnh nổ tung, để lại một mảnh ngọc vỡ và một trận pháp thứ hai… bên dưới là một lối đi xuống, sâu không thấy đáy.

Vân Thiên Hà và Tô Thanh Tuyết có nên tiếp tục xuống lối đi đó?

Phiến ngọc vỡ còn sót lại một mảnh – hệ thống hiển thị:

> “Ký ức Niêm Phong 1/3 – Mảnh linh thức của Kẻ Phản Đồ – Vân Huyền Phong.”

Tên Vân Huyền Phong kia có thể chính là người sư huynh phản bội, mà lão ăn mày thần bí từng nhắc đến?

Lối đi dẫn xuống phía dưới như một cổ động sâu không đáy, hơi lạnh hư ảo phả ra từng đợt khiến lòng người rùng mình. Những tảng đá cổ phát ra ánh sáng yếu ớt, chiếu lên phù văn cổ ngữ đã rạn vỡ theo thời gian.

Tô Tuyết Nghi nắm chặt tay Vân Thiên Hà, trong lòng dù cố giữ bình tĩnh nhưng vẫn có một phần bất an.

> “Ngươi có chắc… nên xuống dưới không?”

“Nếu không xuống… sẽ mãi chẳng biết được chân tướng của quá khứ, và lý do tại sao ‘hắn’ lại phản bội.”

Vân Thiên Hà nói, giọng trầm ổn như đá.

Họ tiến đến một đại sảnh ngầm, nơi có một cột đá cao tỏa ra ánh sáng đỏ nhạt. Trên cột khắc 7 ký hiệu – chính là biểu tượng Phong Ấn Huyết Thất của tà giáo Huyết Nguyệt.

Khi cả hai đồng thời bước tới trung tâm…

ẦM!

Trận pháp dưới chân kích hoạt!

Hai vòng sáng riêng biệt xoáy lên, như hai dòng không gian khác nhau. Họ chỉ kịp nhìn thấy nhau trong khoảnh khắc cuối cùng.

> “Thiên Hà!”

“Đừng lo! Tìm cách hội hợp ở điểm trung tâm!”

“Bảo trọng!”

Khi mở mắt ra, Vân Thiên Hà đã ở trong một huyết động âm u, bốn bề là tường đá rỉ máu và tiếng gào rú của yêu linh. Trước mặt hắn là một huyễn ảnh: hình ảnh bản thân hắn trong quá khứ — vô dụng, yếu đuối, bị người ta sỉ nhục, bị nữ nhân hắn yêu thờ ơ.

> “Ngươi chẳng là gì cả.”

“Một kẻ thất bại. Không bối cảnh. Không tiền tài. Không tư cách yêu.”

Giọng nói đó chính là của hắn — tâm ma được tạo ra từ nỗi sợ sâu kín.

Vân Thiên Hà hít sâu, chậm rãi rút trường kiếm, ánh mắt lạnh lùng.

> “Vì ngươi từng tồn tại… ta mới quyết tâm mạnh mẽ.”

“Muốn cản ta? Tự diệt mình trước đi!”

ẦM!

Một chiêu Tam Muội Chân Hỏa bùng nổ đốt cháy tâm ảnh, khiến cả không gian run lên.

Bỗng hệ thống hiện thông báo:

> [Nhiệm vụ Ẩn: Khai Môn Tâm Cảnh hoàn thành.]

– Cảm Tri +2

– Cảnh giới ngưng tụ một tia chân khí thượng phẩm

– Kích hoạt dấu hiệu “Tàn Hồn Vương Ấn – 1/7”

Tô Tuyết Nghi bị truyền tống đến một nơi khác hoàn toàn – một cốc tuyết phủ trắng, ánh sáng trong veo.

Ở trung tâm cốc có một đài sen kết bằng băng tinh, nơi đặt một khối băng chứa một nữ nhân bị phong ấn.

Linh lực xung quanh tràn ngập hàn khí. Khi Tô Tuyết Nghi đến gần, khối băng khẽ rung, rồi phát ra tiếng nói:

> “Băng Tâm Huyết Mạch của ngươi… là chìa khóa. Là truyền nhân của Tuyết Vực, ngươi không thể quay đầu.”

> “Ngươi là ai? Truyền nhân? Ta… chỉ là một nữ tu bình thường…”

> “Không. Ngươi là mạch tàn còn sót lại từ thời đại cũ — kẻ cuối cùng đủ tư cách giải ấn ta.”

Sau khi phá tan tâm ma, Vân Thiên Hà tiến sâu vào khu vực trung tâm của huyết động, nơi được canh giữ bởi một yêu thú cấp vương – Huyết Sát Cự Viên, một sinh vật nửa ma nửa thú cao hơn ba trượng, ánh mắt đỏ rực, cơ bắp cuồn cuộn và có vết khắc trận văn tà khí khắp thân thể.

Hệ thống đồng thời hiện thông báo:

> [Khu vực Trung Tâm Bí Cảnh – Vị trí Phách Ma Ấn được phát hiện.]

– Điều kiện mở khóa: đánh bại thủ hộ linh thú.

– Cảnh báo: đối tượng có thực lực vượt cấp so với cảnh giới hiện tại của ký chủ.

Dù biết là nguy hiểm, nhưng đôi mắt của Vân Thiên Hà không hề dao động. Một lần nữa, Thôn Phệ Chi Thư lóe sáng, Tam Muội Chân Hỏa xoáy lên từ lòng bàn tay, Đạo Tự Nhiên vận chuyển nhanh đến cực điểm — hắn vận dụng toàn bộ sức mạnh để chiến đấu.

Cuộc chiến kéo dài suốt một canh giờ, thân thể bị thương nhưng mỗi đòn phản kích của hắn đều sắc bén, linh hoạt, tận dụng cả kỹ năng lẫn chỉ số đã được tăng cường từ hệ thống.

> “Chỉ khi vứt bỏ sợ hãi… ta mới xứng là người kế thừa ý chí.”

“Phách Ma Ấn – ta… sẽ lấy được nó!”

ẦM!!!

Sau một kích toàn lực với Hỗn Nguyên Kiếm Ý hòa vào Tam Muội Chân Hỏa, hắn đã xuyên phá được yết hầu của Huyết Sát Cự Viên, khiến nó gào lên một tiếng cuối cùng rồi ngã xuống.

> [Chúc mừng! Đã thu được "Phách Ma Ấn – 1/7 Phong Ấn Thôn Phệ Chi Thư"]

– Thể Lực +5

– Trí Lực +3

– Kích hoạt nhiệm vụ kế tiếp: “Tịnh Hóa Phong Ấn” – yêu cầu sử dụng Phách Ma Ấn tại thạch đài trung tâm bí cảnh.

Trong khi đó, Tô Thanh Tuyết một mình đối mặt với truyền thừa cổ xưa, nơi mà cô được dạy cách “nghe tiếng tuyết”, “giao hòa với băng khí”, và “gọi tên máu huyết mình”.

Một giọng nữ uy nghiêm vang lên từ khối băng:

> “Nếu ngươi không chấp nhận vận mệnh này… thì chi bằng để ta vĩnh viễn ngủ yên.”

“Còn nếu đồng ý, hãy nhỏ một giọt máu vào tâm băng – và ta, sẽ truyền lại cho ngươi ký ức của Băng Linh Vương.”

Tô Tuyết Nghi khẽ cắn ngón tay, ánh mắt không còn hoài nghi.

> “Nếu đây là con đường giúp ta bảo vệ người bên cạnh… thì ta chấp nhận.”

Ngay lúc máu nhỏ xuống, một luồng khí băng tím bùng phát, đẩy cô rơi vào một trạng thái xuất thần, nơi quá khứ của tộc Băng Linh hiện về như giấc mộng. Sau khi tỉnh lại, hai mắt cô hóa thành băng lam, trên trán xuất hiện dấu ấn Băng Tuyết Huyễn Văn.

> [Chúc mừng! Đã thức tỉnh Băng Linh Huyết Mạch – Cấp độ Sơ Bộ]

– Cảm Tri +5

– Khả năng miễn nhiễm hiệu ứng băng hàn dưới cấp Băng Vương.

– Kỹ năng mở khóa: “Tuyết Vực Vô Tận (Huyễn Cảnh).”

Ở hai đầu bí cảnh, trong bóng đêm, cả hai đồng thời ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bị tà khí che phủ. Dù chẳng thể thấy nhau, nhưng trái tim họ cùng hướng về nhau.

> “Không biết nàng ra sao…” – Vân Thiên Hà xiết chặt nắm tay.

“Hy vọng hắn vẫn ổn…” – Tô Thanh Tuyết ngồi thiền, hơi thở mỏng nhẹ.

Họ không biết… rằng cuộc gặp lại lần tới, không chỉ có sự mừng rỡ, mà còn là hàng loạt thử thách về lòng tin, vận mệnh và chính nghĩa.

Sau khi hoàn tất thức tỉnh huyết mạch, thân thể Tô Tuyết Nghi gần như đã hoàn toàn dung hợp với linh khí băng tuyết nơi đây. Trong quá trình tu luyện, trong thạch động cổ xưa, cô phát hiện một truyền văn ngọc giản đã mục gần hết, chỉ còn một đoạn ngắn ghi chú:

> “Khi ánh băng lụi tàn, dùng tâm chiếu lên Tuyết Tụ Tâm Hồn Thạch, kết hợp huyết mạch truyền thừa sẽ hiện ra ‘Lối Ra Tàng Ẩn’.”

Dưới một hồ băng sâu, cô tìm thấy Tâm Hồn Thạch – một tảng đá trắng lấp lánh bị phong ấn dưới 9 tầng băng tuyết.

Cô vận chuyển Băng Linh Huyết Mạch, thấm một giọt tâm huyết vào thạch tâm. Một luồng sáng lan tỏa, rồi từ trong lòng băng, một cửa động hình trăng khuyết mở ra, phía bên kia thoáng hiện hình ảnh một cổ lộ mờ ảo xuyên qua tuyết vực.

> “Đây là… cánh cổng truyền tống, nhưng lại có hình thức truyền dẫn không gian bất ổn.”

Đúng lúc ấy, một giọng nói xa xăm nhưng uy nghiêm truyền đến từ trong thạch tâm:

> “Đứa trẻ huyết mạch… hãy cẩn trọng. Những kẻ theo đuổi quyền lực huyết mạch sẽ không bỏ qua ngươi. Rời khỏi nơi đây, tức là bước vào một trận đồ thiên la địa võng…”

Tô Tuyết Nghi tuy hoảng hốt, nhưng ánh mắt vẫn kiên định. Trước khi rời đi, cô quay đầu nhìn lại, thì thầm:

> “Hy vọng… hắn vẫn còn ở nơi này.”

Cô bước qua cửa truyền tống, hình ảnh mờ đi giữa tuyết trắng vô tận.

Sau khi giành được Phách Ma Ấn, hệ thống lập tức hiển thị:

> [Phát hiện Phong Ấn Nguyên Tâm – Có thể sử dụng Phách Ma Ấn mở khóa tầng tiếp theo của bí cảnh.]

Trên một thạch đài có khắc trận pháp cổ, Vân Thiên Hà đặt Phách Ma Ấn vào hốc lõm hình tròn. Một luồng ánh sáng đỏ tươi đột nhiên bùng phát, làm rung chuyển cả mặt đất. Ngay sau đó — thạch đài sụp xuống, để lộ một tầng đá xoắn ốc đi sâu xuống lòng đất.

Không do dự, hắn bước vào.

💀 Dưới lòng đất – Di tích Hồn Yêu

Không khí nơi đây âm u và lạnh lẽo, linh khí mỏng nhưng tà khí và tử khí lại cực nồng. Những bức phù điêu ghi chép lại:

> “Nơi đây từng là tế đàn phong ấn một Yêu Vương Bán Thần — Hồn Yêu Phệ Hồn La, từng khiến ba đại tông môn liên thủ mới đánh tan được.”

Đột nhiên, từ bóng tối sau lưng, có tiếng bước chân lạo xạo, theo sau là một nhóm ba người mặc y phục tông môn khác, ánh mắt không thân thiện.

> “Ngươi là người mở cửa à? Tốt, giao đồ vật ra đây, chúng ta tha cho ngươi một mạng.”

“Đây không phải nơi mà một đám tân sinh rác rưởi nên vào.”

Vân Thiên Hà nhếch môi cười lạnh, tay đặt lên chuôi kiếm. Ánh sáng Hỗn Nguyên Chi Lực hòa cùng Tam Muội Chân Hỏa lóe lên:

> “Muốn đồ của ta, vậy trước tiên… các ngươi hãy để lại mạng đi đã.”

More Chapters