LightReader

Chapter 20 - [Chương 19] - Thiên kiếp Trúc Cơ

Đêm đó, mây đen từ bốn phương tám hướng bất ngờ hội tụ trên đỉnh Tĩnh Phong Cốc. Gió thét gào, lôi quang ẩn hiện giữa tầng mây. Không gian vặn vẹo như bị ép nứt, sát khí tự nhiên lan ra từng đợt khiến linh cầm, thú hoang vùng núi gào thét bỏ chạy tán loạn.

Trong động phủ, Vân Thiên Hà đã ngồi xếp bằng suốt ba ngày ba đêm. Linh lực trong cơ thể hắn lúc này đã no đủ, Tiểu đan điền căng tràn, Hỗn Nguyên Chi Lực sắp tràn ra ngoài.

Ngay khi hắn truyền một tia ý niệm vào Thôn Phệ Chi Thư – muốn đột phá Tụ Linh Cảnh – một cỗ khí tức cổ xưa trào ra, dẫn động thiên địa dị tượng.

> Hệ thống thông báo:

Đột phá tiến vào Trúc Cơ Cảnh- Đoạn Cốt Cảnh

Vì ảnh hưởng từ Thôn Phệ Chi Thư – dẫn động Lôi Kiếp Đoạt Hồn

Cảnh báo: Đây là Lôi Kiếp của Cổ Giới – sức mạnh vượt xa tu sĩ cùng cấp. Chuẩn bị nghênh đón.

Ầm!!!

Một tiếng nổ vang rền như long ngâm nổ tung giữa không trung.

Trên bầu trời xuất hiện cửu thiên lôi vân, từng đạo lôi điện tím đen vần vũ, giống như dã long điên cuồng gào thét trong tầng trời. Không chỉ vậy, linh khí trong toàn bộ nội viện tạm thời rối loạn – khiến không ít trưởng lão phải phóng thần niệm dò xét.

Trong viện, không ít nội môn đệ tử, thậm chí cả vài trưởng lão cảnh giới Kim Đan cũng biến sắc:

> “Đây là... Thiên Kiếp? Không, đây không giống thiên kiếp bình thường! Chẳng lẽ có kẻ đang cưỡng ép phá giới hay luyện nghịch công pháp gì sao?”

---

Bên trong hang động – đỉnh Tĩnh Phong Cốc

Vân Thiên Hà đứng sừng sững trong tâm bão lôi quang. Y bào rách nát, mái tóc tung bay trong điện quang, ánh mắt không sợ hãi.

Hắn rút kiếm, quát nhẹ:

> “Lôi phạt thì sao! Phá cho ta!”

ẦM!!!

Đạo lôi đầu tiên giáng xuống! Sấm sét tím đen đánh thẳng lên đầu hắn, đánh bay lớp linh lực hộ thể yếu ớt.

Hắn nghiến răng, khởi động Chi Kết kết ấn, Đạo Tự Nhiên vận chuyển cực hạn.

Tiếp đó là đạo lôi thứ hai, thứ ba... đến đạo thứ sáu, máu từ khóe môi tràn ra, thân thể bắt đầu cháy đen ở vài chỗ. Nhưng ánh mắt hắn vẫn ngời sáng, chiến ý chưa từng lùi bước!

Khi lôi thứ chín giáng xuống...

Cả bầu trời như bị xé rách. Đạo lôi này mang theo hình hư ảnh long vân—cảnh giới giả long, có thể tẩy cốt đoạt thần.

Ngay lúc nguy cấp, từ trong Thôn Phệ Chi Thư phát ra một vòng bảo hộ ánh sáng đen tím, chuyển hóa một phần lôi đình thành năng lượng dung nhập vào thân thể.

Cùng lúc đó, Tiểu Dực biến về bản thể, dùng thân thể nhỏ nhắn chắn trước chủ nhân, đỡ lấy phần lôi quang còn sót lại.

ẦM!

Cả ngọn núi rung chuyển, một hố sâu bị nổ tung bên dưới hang.

Khói tan, người vẫn đứng. Tuy tả tơi máu me, nhưng khí tức quanh thân Vân Thiên Hà lại càng trở nên thâm hậu khó dò— Trúc Cơ Cảnh sơ kỳ, Đoạn Cốt Cảnh sơ kỳ nguyên lực như suối, pháp lực trong đan điền xoáy vòng không ngừng, bên ngoài có lôi quang lượn quanh như thần thể!

> [Hệ thống thông báo:

Tấn thăng thành công – Trúc Cơ Cảnh sơ kỳ

_ Đoạn Cốt Cảnh sơ kỳ

Mở khóa kỹ năng mới: “Lôi Phệ Quyết”. Cảnh giới: Bán Thánh Thuật – chuyên hút lôi khí tẩy luyện thân thể, gia tăng kháng lôi, cảm ứng dị biến thiên địa.]

> Chỉ số cập nhật:

- Sức Mạnh : 121

- Thể Lực: 100

- Nhanh Nhẹn : 98

- Trí Lực : 147

- Cảm Trí : 144

Vân Thiên Hà quỳ một gối trên mặt đất, nắm tay siết chặt:

> “Một bước này... cuối cùng cũng qua. Thiên Đô – chuẩn bị chấn động vì ta.”

Mây lôi tán, ánh bình minh rọi xuống đỉnh Tĩnh Phong Cốc, nhưng nơi này vẫn còn mùi cháy khét chưa tan, mặt đất cháy xém, cỏ cây tan nát, thậm chí kết giới xung quanh cũng bị xé nứt vài đoạn.

Ngay thời điểm Thiên Kiếp chấm dứt, các trưởng lão nội viện, những nhân vật chỉ xuất hiện khi có biến động lớn, đồng loạt lao tới.

Dẫn đầu là Tô Dực trưởng lão – phụ trách quản lý hồ sơ tân sinh cùng vài trưởng lão khác như Đường Vấn Trần – Chưởng Pháp Đường, Mạnh Lão – trông coi Linh Thảo Viện, và cả Lữ Kỳ Ninh – nội viện Trưởng Trấn.

---

Tô Dực chau mày nhìn hiện trường:

> “Chuyện gì thế này... Đây là địa điểm truyền ra Thiên Kiếp? Lôi kiếp thuộc tính hỗn tạp – không phải chỉ đơn thuần là đột phá Tụ Linh.”

Lữ Kỳ Ninh bước ra, thần sắc nghiêm nghị:

> “Ta tu hơn 300 năm, chưa từng thấy loại Lôi Kiếp nào hung hãn thế này, hệt như... bị Thiên Đạo trừng phạt.”

> Đường Vấn Trần cau mày: “Không – không phải trừng phạt. Là... bài xích. Giống như có một loại sức mạnh không thuộc về thế giới này cưỡng ép tồn tại tại đây.”

Trong lúc họ còn đang tranh luận, một bóng người lảo đảo từ trong đống đá vụn bước ra. Trên thân còn có vết cháy xém, y bào rách rưới, nhưng ánh mắt vững vàng kiên nghị như sắt thép rèn luyện trong lôi đình.

> Chính là – Vân Thiên Hà.

Mọi ánh mắt đổ dồn vào hắn.

Tô Dực bước tới gần, cau mày nhìn:

> “Tiểu tử... chính ngươi dẫn động thiên kiếp vừa rồi sao?”

Vân Thiên Hà ôm quyền, hơi khom người:

> “Bẩm trưởng lão. Vãn bối đột phá Tụ Linh, không ngờ lại dẫn động dị tượng. Là vãn bối chưa kiểm soát được pháp lực bản thân.”

Lữ Kỳ Ninh nheo mắt:

> “Chưa từng có tân sinh nào vừa vào viện chưa đến một năm đã tấn thăng. Còn ngươi... lại vượt giới dẫn động Thiên Lôi.”

> “Tiểu tử, ngươi rốt cuộc tu luyện công pháp gì?”

Vân Thiên Hà ngập ngừng. Nhưng rồi hắn ôn hòa nói:

> “Vãn bối tu song tu pháp – luyện thể lẫn tụ linh. Cảnh giới tích tụ đủ rồi, chỉ thuận theo tự nhiên mà tấn thăng. Công pháp... có phần đặc dị, là kỳ ngộ trước khi vào viện.”

Một thoáng trầm mặc.

Cuối cùng, Tô Dực lên tiếng:

> “Được rồi, chỉ cần không vi phạm giới luật, ngươi có thiên phú thế nào là chuyện của ngươi. Nhưng từ nay – ngươi bị liệt vào danh sách giám sát trọng điểm của nội viện.”

> “Còn nữa – sau này nếu có dị tượng thiên địa, bắt buộc báo trước.”

Sau khi các trưởng lão rời đi, tin đồn lan khắp nội viện:

> Một tân sinh dẫn động Thiên Kiếp... một tên Vân Thiên Hà vô danh tỏa sáng chỉ sau một đêm.

Người tán thán, người nghi ngờ, kẻ ghen ghét... nhưng Vân Thiên Hà lại trở về động phủ, tiếp tục bế quan. Không một lời khoe khoang, không hiện diện công khai – khiến những kẻ muốn moi tin đều chịu bực tức.

Tại một đình viện khác trong Thần Viện

Một lão nhân mặc áo tơi, chân trần, cầm hồ lô rượu nhìn về phía Tĩnh Phong Cốc. Hắn nở nụ cười lơ đãng, lẩm bẩm:

> “Khí tức này... quả nhiên là kẻ có định mệnh nghịch thiên. Tiểu tử, nếu chịu nổi lôi đình, thì sau này hẳn cũng chịu nổi đao kiếm nhân tâm.”

Tại một tiểu viện nằm bên sườn Tây Nam của Khu Nội Môn, nơi yên tĩnh thường dành cho đệ tử có tu vi cao tại Thiên Đô Thần Viện, một thanh niên vận tử bào, tay cầm trường kiếm bằng hàn thiết đang ngồi bên bàn đá, ánh mắt u lãnh.

Trên bàn là một tấm phù ấn truyền tin – đang phát lại hình ảnh mờ nhạt từ dị tượng của Thiên Kiếp mấy ngày trước.

> “Chỉ là một tân sinh vừa vào viện đã có thể dẫn động Thiên Kiếp?”

> “Còn khiến các trưởng lão phải đích thân tới?” – ánh mắt người thanh niên tối lại, giọng trầm xuống – “Một kẻ chưa đủ tư cách mà cũng có thể khiến người người nhắc tới như thần thoại ư?”

Người này tên là Vân Mặc Trì, đệ tử nội môn kỳ cựu, cảnh giới Tụ Linh hậu kỳ, từng đứng thứ 12 trong bảng chiến lực nội môn, là thiên tài của một chi tộc phụ thuộc vào Thần Viện.

Đứng phía sau Vân Mặc Trì là hai tên đệ tử tùy tùng, nghe thấy hắn lẩm bẩm cũng không dám lên tiếng.

Vân Mặc Trì đột ngột phất tay:

> “Đi – mang lời của ta tới khu Tân Sinh cho tên gọi là Vân Thiên Hà.”

> “Nói với hắn, nếu có can đảm – thì sáng ba ngày sau đến Đài Trúc Hoa trong nội viện, ta chờ hắn lĩnh giáo vài chiêu.”

Một trong hai tùy tùng chần chừ:

> “Mặc sư huynh... hắn chỉ là tân sinh, nếu chúng ta...”

> “Hừ, chính vì hắn là tân sinh mà dám ngạo mạn khiến cả viện dậy sóng, nên ta mới cần cho hắn biết nội môn không phải nơi để kẻ mới tới muốn làm gì thì làm.”

Khi Vân Thiên Hà vừa kết thúc một vòng điều tức trong động phủ, đang lau mồ hôi thì phía ngoài cửa đá vang lên tiếng gọi:

> “Có người chuyển lời từ Vân Mặc Trì sư huynh nội môn – muốn Vân sư đệ ba ngày nữa tới Đài Trúc Hoa để lĩnh giáo vài chiêu.”

> “Còn nhấn mạnh... ‘Uy danh phải dựa vào thực lực mà giữ, không phải dựa vào thiên tượng để cưỡi mây mà bay’.”

Người truyền tin khom người, đưa tấm phù lệnh khiêu chiến bằng ngọc xanh có khắc tên “Vân Mặc Trì” lên trước.

Vân Thiên Hà nhíu mày, không tỏ rõ sắc mặt, chỉ nhẹ giọng nói:

> “Được rồi, ta đã nghe.”

Người kia định nói thêm gì đó, nhưng ánh mắt như có điện của Vân Thiên Hà quét qua khiến hắn câm nín, cúi đầu rút lui.

Vân Thiên Hà đứng một mình trong động phủ, nhìn tấm phù lệnh khiêu chiến, khóe môi nhếch nhẹ:

> “Nội môn... đúng là không yên bình.”

> “Muốn chèn ép? Được thôi, xem thử ai mới là kẻ bị chấn nhiếp.”

Ba ngày… không dài, nhưng với một tu sĩ đang chuẩn bị tiếp nhận lời khiêu chiến đầu tiên tại nội viện, từng khoảnh khắc đều vô cùng quý giá.

Tại khu vực sơn động của tân sinh, Vân Thiên Hà vẫn lặng lẽ tu luyện, chẳng hề lên tiếng bàn luận gì về lời khiêu chiến từ Vân Mặc Trì. Trái lại, hắn chọn cách âm thầm chuẩn bị.

---

Luyện pháp dưới thác nước – Chiến khí hòa pháp lực

Giữa rừng sâu trong nội viện, có một thác nước tên là Thần Tâm Tuyền, nơi dòng nước linh uẩn đổ xuống trắng xóa, dưới chân là bãi đá đen mịn và mạch linh tuyền ẩn dưới nền đất.

Vân Thiên Hà vận khởi Tam Muội Chân Hỏa dưới trạng thái tĩnh luyện, để nội hỏa chống lại áp lực bạo liệt của nước, từ đó rèn luyện thân thể và khống chế pháp lực tốt hơn.

Mồ hôi hòa lẫn nước lạnh rơi không ngớt, làn da của hắn như bị chà xát từng tầng, nhưng ánh mắt lại sắc bén như vầng nhật quang sau cơn mưa.

> “Vân Mặc Trì muốn đấu? Tốt. Lấy ngươi làm đá mài kiếm, cũng không thiệt.” – Vân Thiên Hà nhắm mắt, bắt đầu thi triển thử chiêu thức mới hắn tự cải biên từ “Tam Muội Chân Hỏa” — “Liệt Diễm Ảnh Hỏa Thức”.

Tụ hỏa thành kiếm – kết hợp với Hỗn Nguyên Chi Lực

Lưỡi kiếm trong tay hắn bốc lên lớp hỏa diễm lam nhạt, lại như ẩn chứa cả sự hòa hợp của hai dòng khí — pháp lực và chiến lực — một biểu hiện hiếm thấy ở tuổi này.

Ba ngày trôi qua như chớp mắt, mỗi chiêu mỗi thức của hắn đều mang theo sát khí lẫn khí thế nội liễm đáng kinh ngạc

Sáng sớm ngày hẹn, Đài Trúc Hoa đã chật kín đệ tử nội môn lẫn tân sinh tới xem.

Trên đài, Vân Mặc Trì mặc tử bào, dáng người cao ngạo, tay đặt lên chuôi kiếm, miệng mỉm cười khinh miệt.

> “Tên tân sinh kia còn chưa đến sao? Chẳng lẽ sợ rồi?”

Ngay lúc đó, từng bước chân vững chãi vang lên.

Vân Thiên Hà, một thân lam y đơn giản, trên vai là dực thú nhỏ như linh vật, ánh mắt lạnh nhạt bước ra giữa đài:

> “Không phải ta tới muộn, mà là trời muốn ta tới… đúng lúc ngươi sợ run.”

> “Ngươi muốn mài uy danh ta, vậy cho ta xem – kiếm ngươi có thật sự sắc bén không?”

Vân Mặc Trì vừa xuất chiêu liền là sát chiêu:

“Phá Diệt Phong Lôi Kiếm” – pháp quyết cấp huyền, kiếm khí hóa thành hai luồng phong – lôi đánh thẳng vào Vân Thiên Hà.

Vân Thiên Hà không lùi bước, Liệt Diễm Ảnh Hỏa Thức xuất ra – hỏa diễm như rồng xoắn lấy kiếm, nghênh đón phong lôi.

Ầm!

Hai khí thế chấn động, khói bụi bốc lên đầy trời!

Nhưng trong làn khói đó, một tia kiếm diễm đỏ rực như thiêu đốt chân không, xé toạc trận pháp phong lôi, suýt nữa đã khiến Vân Mặc Trì bị bỏng mặt.

Phía xa, trên một ngọn tháp nhỏ trong nội viện, có vài bóng người đang quan sát trận chiến.

Một người áo xám vuốt râu nhẹ giọng:

> “Tên nhóc tân sinh kia... pháp lực và chiến lực giao hòa? Đây không phải loại thiên phú thông thường.”

Một lão giả khác – chính là Tô Dực trưởng lão – ánh mắt không rời khỏi Vân Thiên Hà, trầm ngâm:

> “Không chỉ thiên phú, mà còn là tâm cảnh... Bản lĩnh áp chế khí tức như hắn, e là không chỉ dừng ở cảnh giới bề ngoài.”

Một người nữ mặc lam sam bịt mặt, âm thầm thốt nhẹ:

> “Hỏa pháp kia... sao giống với đoạn chiến pháp cổ ta từng thấy ở Linh Tàng các tầng dưới?”

Ánh mắt cả ba trưởng lão đều sáng lên — một tân sinh mà khiến ba người bọn họ phải chú ý, quả thật không nhiều.

Khói tan.

Trên Đài Trúc Hoa, Vân Mặc Trì áo bào rách tả tơi, khóe miệng dính máu, gương mặt vốn kiêu ngạo giờ tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe vì giận dữ.

Phía đối diện, Vân Thiên Hà vẫn đứng thẳng, hít thở đều, thu kiếm về vỏ. Trên vai hắn, dực thú nhỏ vỗ cánh “phụt phụt” như cổ vũ chủ nhân.

“Ngươi… dám nương tay với ta?”

Giọng Vân Mặc Trì khản đặc, lẫn cả oán độc, khuôn mặt vặn vẹo vì sĩ diện bị giẫm nát.

Vân Thiên Hà khẽ liếc:

> “Nếu ta toàn lực, ngươi đã nằm dưới đài rồi. Lần sau, nếu còn khiêu chiến… tốt nhất chuẩn bị hậu sự trước.”

Nói rồi, hắn xoay người rời đi, bỏ mặc tiếng xì xào phía sau lưng và ánh mắt kinh ngạc của vô số đệ tử nội môn.

---

Tối hôm đó.

Tại khu vực nội viện tầng sâu, có một khu nhà đá nằm sát sườn núi – nơi trú ẩn của những đệ tử có gia thế phức tạp, quyền thế cao trong tông môn.

Vân Mặc Trì, băng bó vết thương, trong phòng riêng ánh đèn leo lét, đôi mắt đầy sát ý nhìn tên hạ nhân đang quỳ trước mặt.

> “Tên đó… không phải người thường. Nhưng ta không tin hắn có thể vô sự vượt qua Vô Vấn Cốc…”

Tên hạ nhân cúi đầu nói nhỏ:

> “Thiếu gia muốn ra tay… hay để người của Bách Hoa Lâu hỗ trợ?”

Vân Mặc Trì cười lạnh, giọng như rắn độc:

> “Không cần quá phô trương. Trước tiên, dùng Đan Tỳ Hương – loại hương khiến tu giả tẩu hỏa khi tu luyện, nhỏ một giọt là đủ... Chỉ cần hắn tẩu hỏa nhập ma trong lúc tu luyện, cho dù có sống sót thì khí hải cũng sẽ rạn nứt.”

> “Sau đó... loan tin hắn tu luyện ma công tà đạo, để đám đệ tử chính đạo tự ra tay trừ hậu họa!”

Hắn nhếch mép cười, không biết rằng có một bóng người mặc áo xám đang đứng trên xà nhà, lặng lẽ rời đi trong đêm tối...

Ngay sáng hôm sau, tại khu thạch thất nơi Vân Thiên Hà đang tĩnh tu — vừa đặt tay lên Thôn Phệ Chi Thư chuẩn bị luyện hóa một viên tinh hạch, một làn khói mỏng thoảng qua, không màu không mùi…

Nhưng chỉ trong tích tắc, Thiên Dực Sưu Thú vốn đang cuộn tròn bên cạnh liền dựng cánh lên, gầm khẽ — biểu thị sự nguy hiểm.

> “Khứ!” – Vân Thiên Hà mở mắt, vận khí xua khí tức lạ trong không gian.

Ngay lập tức, hệ thống cảnh báo vang lên:

> [Cảnh báo! Phát hiện dư chất "Đan Tỳ Hương" – chất độc linh khí gây tẩu hỏa nhập ma! Kích hoạt cơ chế lọc khí cấp tốc.]

Hắn siết chặt nắm tay, ánh mắt trầm xuống.

> “Xem ra có kẻ không muốn ta sống yên ổn…”

Trời đêm, nội viện.

Sau khi hệ thống lọc sạch tạp khí của "Đan Tỳ Hương", Vân Thiên Hà vẫn ngồi bất động trong thạch thất. Gương mặt hắn không hề biến sắc, nhưng nội tâm lại cuộn trào như lửa ngầm.

> “Tay nghề cao... không để lại dấu vết. Chắc chắn không phải kẻ vô danh.”

“Là khiêu chiến bất thành, chuyển sang thủ đoạn ngầm?”

Hắn chậm rãi mở hệ thống, dò lại toàn bộ luồng khí tức lạ từng xâm nhập thạch thất. Một đoạn khí tức tàn dư nhàn nhạt, mang theo dấu vết linh khí đặc trưng – dược khí đậm đặc mang tính âm, đúng là thứ chỉ những đan tu cao cấp mới có thể luyện được.

> “Kẻ hạ độc không đơn độc. Hẳn có chỗ dựa... là một thế lực trong viện.”

Vân Thiên Hà không chọn báo cáo lên Trưởng lão Viện Pháp Tự. Hắn biết rõ, trong tông môn này có quá nhiều “tai mắt” và “liên hệ ngầm” giữa các đệ tử nội môn và các thế lực bên ngoài.

> “Muốn sống được… thì không thể để người khác điều khiển ván cờ.”

Ba ngày sau, Vân Thiên Hà cố tình lan truyền tin tức ra ngoài — rằng hắn đang bế quan chuẩn bị đột phá cảnh giới sau khi đạt thành tựu mới từ pháp quyết Tam Dương Kình Tỏa.

Kèm theo đó, hắn còn mua vài loại đan dược dẫn linh từ chợ đen trong viện, cố tình làm lộ thông tin cho một số tai mắt đáng nghi bám theo mình.

Tối đó, hắn không quay về phòng tu luyện.

Thay vào đó, ẩn thân dưới bóng cây già, hắn chờ đợi.

Quả nhiên, không lâu sau — một bóng áo xám len lén xuất hiện.

Tên đó lấy từ trong giới chỉ ra một bình nhỏ đen nhánh — rõ ràng là bình chứa độc hương linh khí.

Hắn tiến sát đến cửa phòng tu luyện mà Vân Thiên Hà cố tình để mở nửa cánh…

Nhưng chỉ kịp nhấc nắp bình thì —

> “Lúc ngươi đến, ngươi đã chết rồi.”

Xẹt!

Một luồng kiếm khí lạnh như băng đâm ra từ phía sau, xuyên thủng bả vai gã áo xám.

Gã thét lên, định dùng truyền tống phù trốn chạy — nhưng Vân Thiên Hà đã chụp lấy giới chỉ của hắn, cắt đứt liên kết thần niệm ngay trong nháy mắt.

> “Ai sai ngươi?”

“Ta… ta chỉ là người của… của Vân Mặc… AARGH—!”

Hắn tự hủy đan điền, trước khi Vân Thiên Hà kịp phong bế.

> “Cẩn thận thật đấy…” – Vân Thiên Hà cau mày, nhưng trong mắt lóe lên một tia sát ý.

Dù không bắt được tận tay, nhưng thông tin trong giới chỉ tên thích khách đủ khiến Vân Thiên Hà xác định mục tiêu rõ ràng: Vân Mặc Trì, đệ tử nội môn được một trưởng lão dòng chính hậu thuẫn, từng bị hắn đánh bại trên Đài Trúc Hoa.

> “Ngươi muốn chơi trò bóng tối? Được, vậy ta sẽ cho ngươi biết thế nào là… bị phản kích từ trong bóng tối.”

More Chapters