LightReader

Chapter 26 - [ Chương 25] - Thôn Phệ Chi Chiến

Sau khi ổn định trở lại Thiên Đô Thần Viện và nhận bài học kế tiếp từ vị sư phụ thần bí, Vân Thiên Hà tạm lui về viện tu luyện để tích lũy nội lực, củng cố cảnh giới. Trong những ngày này, hắn hiếm khi rời khỏi khu vực nội môn, chỉ chuyên tâm vào các bài học tâm pháp và điều tức mỗi đêm.

Cho đến một buổi chiều, khi ánh tà dương nhuộm đỏ cả dãy Thiên Uyển Sơn…

> 📜 “Có thư cho đệ, từ Tô Tuyết Nghi.” – Một sư đệ đưa thư đến rồi cười mỉm.

Mở ra, bên trong là dòng chữ quen thuộc, thanh thoát mà cứng cáp:

> **"Thiên Hà,

Mấy tháng không gặp, hy vọng huynh vẫn mạnh khỏe.

Đệ tử Tô gia tụi muội vừa hoàn thành lịch luyện ở Tuyết Duyên Cốc, phát hiện di tích của một hang động linh thạch bị phong ấn. Nhưng nơi đó có yêu khí bất thường, nghi có kết giới cổ trận.

Nếu huynh rảnh, tụi muội muốn mời cùng đến dò xét. Người quen cũ gặp lại, cũng là duyên.

– Tuyết Nghi."**

---

🧭 [Địa điểm được nhắc đến: Tử Linh Phong]

> Nơi này thuộc khu vực ngoài thành Thiên Đô, cách Thần Viện khoảng ba ngày đường.

Tương truyền từng là chi nhánh ẩn của tông môn luyện bùa cổ đại, nhưng sau này bị chiến tranh thời mạt pháp cày nát.

Nay linh khí rối loạn, có dấu hiệu dị thường. Học viện từng cấm tiến vào, nhưng không can thiệp nếu chỉ là một nhóm nhỏ đi điều tra.

---

🧑‍🦱 [Phản ứng của Vân Thiên Hà]

Sau khi đọc thư, hắn trầm ngâm. Hắn biết rất rõ tính cách của Tuyết Nghi – cẩn trọng và thông minh. Việc nàng đích thân viết thư không phải chuyện tầm thường. Và… cũng là vì một đoạn duyên chưa rõ ràng.

> "Tử Linh Phong… yêu khí hỗn tạp, cổ trận chưa phá. Có khi lại là cơ hội để tôi đột phá pháp nhãn..."

Hắn gật đầu, thu dọn vài vật phẩm cần thiết, mang theo Thiên Dực Sưu Thú đang ở dạng mèo nhỏ, rồi viết lại thư hồi đáp:

> "Tuyết Nghi, ta đến. Ba ngày nữa gặp tại chân núi Tử Linh Phong. – V.T.H"

---

🎒 [Chuẩn bị lên đường]

Trước khi đi, hắn để lại vài lời cho sư phụ thần bí qua một tờ ngọc phù để lại:

> 🧑‍🦱 "Sư phụ, đồ nhi xin rời viện ba ngày, đi Tử Linh Phong lịch luyện với bạn cũ. Sẽ trở về đúng hẹn trước khi bài học Khai Phá Linh Huyệt bắt đầu."

Tấm ngọc phù lóe lên ánh sáng nhẹ – xem như cho phép.

---

🌄 [Lên đường – Mở ra giai đoạn mới]

Vân Thiên Hà, mang theo ý chí vững vàng và một sự tò mò không nói thành lời, rời khỏi Thiên Đô Thần Viện trong màn hoàng hôn.

Hắn không biết rằng chuyến đi này sẽ mở ra một manh mối cổ xưa về “Chi Kết” – công pháp hắn từng được trao trong động phủ Trác Phàm…

Tử Linh Phong là một vùng sơn lĩnh quanh năm bị sương mù tím nhạt bao phủ, mùi u lan quấn quanh khiến cho người tu đạo thấp cảnh giới cảm thấy tinh thần bức bối. Cây cối nơi đây mọc sát nhau, cành lá xương xẩu, mặt đất ẩm ướt và đầy rêu phong như dấu tích của thời gian đã lãng quên.

Ba ngày đường không quá dài với một tu sĩ có pháp thuật thân pháp như Vân Thiên Hà. Sau khi băng qua mấy dãy núi, chân hắn đã dừng trước một khe núi âm u – chính là lối vào Tử Linh Phong.

Ở đó, hắn thấy một nhóm ba người đang chờ đợi.

---

👥 [Nhóm bạn cũ: Tô Tuyết Nghi, Diệp Linh, Trương Đại Sơn]

Tô Tuyết Nghi đứng thẳng, mái tóc dài buộc cao, áo lục nhạt phấp phới trong gió. Ánh mắt nàng vẫn trong như năm đó, chỉ thêm vài phần trầm tĩnh. Khi nhìn thấy Vân Thiên Hà từ xa, nàng mỉm cười nhẹ, không nói gì.

Trương Đại Sơn gãi đầu cười ha hả:

> “Hà ca! Ta biết huynh sẽ đến mà! Đi một chuyến lại không thèm rủ ta cùng!”

Diệp Linh khoanh tay, vẫn như xưa – sắc sảo, khó đoán:

> “Hừ, người đến muộn phạt ba chén rượu sau khi ra ngoài.”

> Vân Thiên Hà mỉm cười, bước đến:

“Muốn rượu thì lúc trở ra còn phải sống đủ. Tử Linh Phong không phải nơi du sơn ngoạn thủy.”

---

🏕️ [Lập trại chân núi]

Họ không tiến vào ngay trong đêm mà dựng trại dưới chân núi. Tử Linh Phong ban đêm rất dễ xuất hiện quỷ ảnh mê hồn, không thích hợp hành động. Trong ánh lửa trại bập bùng, nhóm bốn người ngồi lại chia sẻ chuyện đã qua.

Trương Đại Sơn kể về việc hắn suýt nữa bị ép làm hộ pháp cho một vị trưởng lão quái dị, rồi lén trốn ra khỏi viện.

Diệp Linh vừa trầm tư vừa chăm chú nghiên cứu trận đồ nàng vẽ từ trước – dấu hiệu trận pháp quanh di tích.

Tô Tuyết Nghi thì bất ngờ quay sang hỏi:

> “Thiên Hà… lần trước, huynh từng nói từng có một giấc mơ rất dài... Nếu là thật, huynh nghĩ nó có liên quan đến thế giới này không?”

> Hắn ngạc nhiên nhìn nàng, rồi khẽ lắc đầu:

“Ta không chắc… Nhưng nếu là mộng, vậy tại sao đau đớn lại chân thật đến thế?”

---

🌌 [Cuối đêm – Gợi mở ẩn tuyến]

Khi ba người kia đã thiền định nghỉ ngơi, Vân Thiên Hà ngồi tựa lưng vào một tảng đá, đưa mắt nhìn lên Tử Linh Phong lấp ló trong sương tím.

> "Tại sao… cảm giác nơi đây… có gì đó quen thuộc? Giống như... ký ức của người khác vọng lại trong ta."

Bên cạnh hắn, Thiên Dực Sưu Thú đang ngủ cuộn tròn, tai giật giật, như cũng cảm nhận được điều bất thường.

Một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo tiếng thì thầm mơ hồ… như tiếng gọi từ tầng đá sâu dưới chân núi…

Ánh sáng sớm le lói sau tầng sương mù tím nhạt, nhóm bốn người đứng trước lối vào khe núi dẫn sâu vào Tử Linh Phong.

Tô Tuyết Nghi bước đến, nhẹ giọng nói:

> “Bên trong Tử Linh Phong được ghi lại trong cổ tịch là nơi từng có chiến trường cổ, có trận pháp trấn trụ oán linh, nhưng không ai dám chắc đã hoàn toàn vô hiệu…”

Diệp Linh gật đầu, tay nắm chặt pháp bàn:

> “Trận pháp nơi đây có tầng tầng lớp lớp phong ấn. Chúng ta phải đi theo đường chính, không tùy tiện rẽ ngang, tránh kích động sát khí.”

Trương Đại Sơn thì vác đại đao, vỗ ngực hùng hồn:

> “Chỉ cần không phải là... thứ gì không thể chém, thì ta vẫn có thể chém cho các người xem!”

> Vân Thiên Hà cười nhẹ, ánh mắt sáng trong:

“Đi thôi, càng do dự càng dễ sinh biến.”

---

🏞️ [Bên trong Tử Linh Phong – Địa hình hỗn loạn]

Bên trong Tử Linh Phong như một mê cung thiên nhiên: đá đen sừng sững dựng đứng, đường đi nhỏ hẹp chỉ đủ một người, có nơi thì lại mở ra thành động trống như quảng trường dưới lòng đất.

Họ bắt đầu phát hiện những vết máu khô dọc hành lang đá, cùng những cột đá điêu khắc kỳ dị có hình mắt, nanh vuốt và biểu tượng phong ấn cổ xưa.

Diệp Linh cau mày:

> “Đây là… ký hiệu của Huyết Trận. Nếu bị kích hoạt, sẽ kéo hồn người vào huyễn cảnh bất tận…”

Tô Tuyết Nghi đặt tay lên một cột đá, cảm nhận pháp lực cổ xưa:

> “Chuyện này không đơn giản. Trận pháp vẫn còn sống… Ai đó đang duy trì nó.”

---

🐉 [Gặp gỡ khúc giữa: Đấu với Huyết Hồn Bức]

Giữa một quảng trường đá dưới lòng đất, một tiếng gào rít chói tai vang lên. Từ trên trần đá, một con Huyết Hồn Bức – yêu thú đã tuyệt tích từ thời đại mạt pháp, xuất hiện.

Cơ thể nó mỏng như giấy, toàn thân đỏ như máu, đôi cánh dài mười trượng, móng vuốt nhọn hoắt như đao.

Diệp Linh lập tức dựng lên Huyễn Ảnh Trận, còn Trương Đại Sơn hét lớn lao lên:

> “Để ta chơi với nó một chút xem nào!”

Giao tranh diễn ra cực kỳ kịch liệt:

Huyết Hồn Bức dùng "Huyết Ảnh Trảm", khiến cả quảng trường bị bao phủ bởi sóng xung kích đỏ rực.

Tô Tuyết Nghi đánh ra một đạo Thủy Diễm Cực Băng để làm chậm nhịp độ.

Vân Thiên Hà lúc này không xông lên ngay mà sử dụng Tam Muội Chân Hỏa từ xa, gây phân tâm cho yêu thú.

Cuối cùng, cả bốn người phối hợp, sử dụng trận pháp phụ trợ do Diệp Linh bố trí, giam cầm yêu thú trong kết giới ngũ sắc, Vân Thiên Hà kết liễu bằng một kiếm xuyên tâm được rót vào Hỗn Nguyên Chi Lực.

---

🧩 [Tấm bia đá cổ – Gợi mở manh mối]

Sau khi yêu thú tan thành tro bụi, ở chính giữa quảng trường, một bia đá cổ trồi lên từ đất. Trên bia khắc đầy văn tự cổ ngữ và ký hiệu trùng với Thổ Tức Chi Phiên.

Tô Tuyết Nghi giật mình nói nhỏ:

> “Hình như… nó chỉ đường đến tầng dưới – nơi trận pháp bị phong ấn mạnh nhất…”

Vân Thiên Hà bước đến, tay chạm nhẹ vào văn tự – trong đầu hắn, Thôn Phệ Chi Thư khẽ run lên, một đạo âm thanh quen thuộc vang lên:

> [Tích tụ đủ năng lượng Thổ Tức: Mở khóa tầng hai Thôn Phệ Chi Thư – tiến hóa hệ thống]

Khi ánh sáng từ tấm bia đá vừa lụi tắt, bốn người còn chưa kịp rời khỏi quảng trường đá, thì từng luồng pháp lực âm hàn đã lặng lẽ lan tỏa khắp xung quanh. Gió lạnh bỗng nổi lên không theo quy luật, các cột đá cổ xưa như khẽ run rẩy.

Diệp Linh sầm mặt:

> “Có trận pháp bị kích hoạt từ bên ngoài…!”

Ầm!

Một loạt phi kiếm xé gió phóng tới từ các vách đá xung quanh. Trong tích tắc, cả bốn người bị vây trong một trận đồ mai phục, ánh sáng trận pháp lập tức khóa kín lối thoát.

Từ bóng tối, sáu người mặc đạo bào đen viền bạc bước ra. Trên ngực áo thêu huy hiệu hình cốt thú gầm thét – biểu tượng của Tham Lang Tông, một nhánh phụ của tà tông.

Người cầm đầu là một kẻ có đôi mắt xếch dài, khí tức đạt tới Luyện Hư trung kỳ, tay cầm bạch cốt trượng. Hắn liếc mắt đánh giá rồi cười lạnh:

> “Tưởng ai, hóa ra là đám tân sinh của Thiên Đô Thần Viện. Không ngờ lại chạm được đến khu trận tâm của Tử Linh Phong.”

Vân Thiên Hà ánh mắt lạnh đi, rút trường kiếm từ lưng, thản nhiên hỏi:

> “Các ngươi không ngại vi phạm quy ước giữa tông môn chính đạo?”

Kẻ cầm đầu cười phá lên:

> “Chính đạo? Thứ đó giữ được mạng không? Trong bí cảnh này, sống hay chết là do bản lĩnh!”

Hắn vung tay, lệnh cho thuộc hạ xuất thủ.

---

⚔️ [Cuộc Giao Tranh Dưới Bóng Cổ Trận]

Cuộc chiến diễn ra khốc liệt trong trận pháp tăm tối:

Diệp Linh vung ra Tinh Vân Phù Ấn, tạo vòng bảo hộ và phản kích bằng Huyễn Ảnh Cực Quang.

Trương Đại Sơn lao vào đối đầu với tên cao thủ thể tu của đối phương, hai thanh đại trùy va chạm nảy lửa.

Tô Tuyết Nghi lại lùi về yểm hộ, sử dụng thủy pháp đánh vào điểm yếu trận pháp bao vây.

Vân Thiên Hà lúc đầu chỉ cầm cự, nhưng khi thấy đồng đội bị áp đảo, hắn vận khởi Tam Muội Chân Hỏa, rót vào trường kiếm chém thẳng Cốt Trận Phù Đồ của địch.

> “Thôn Phệ Chi Thư, khởi động phân đoạn cắn nuốt linh hồn yêu thú còn lại trong khu vực!”

Đinh – Hệ thống hấp thu oán linh: + 0.7 cảm tri, +1 pháp lực.

Kỹ năng tạm thời mở khóa: Phá Trận Định Ảnh.

Một vòng xoáy hỏa hồng xuất hiện, phá toang một góc trận pháp. Cùng lúc đó, Tô Tuyết Nghi bắn ra một mũi Thủy Tinh Hàn Thủ, phá giải nốt điểm kết giới còn lại.

Kẻ cầm đầu nhận thấy tình hình bất lợi, thét lớn:

> “Rút lui! Đám này không đơn giản!”

---

🎭 [Dư âm và dấu hiệu bất an]

Trận chiến kết thúc, nhưng không ai dám thở phào. Diệp Linh nhặt một mảnh ngọc phù từ tay kẻ địch bỏ lại, cau mày nói:

> “Chúng là phân chi của Tham Lang Tông thật… Nhưng sao lại vào được khu phong ấn sâu như thế này?”

Vân Thiên Hà nhìn về phía bia đá đang dần lún xuống nền đất, thấp giọng nói:

> “Có người đang điều khiển… hoặc chờ đợi.”

Trong bóng tối nhạt nhòa của động đá, sau khi thảo luận xong những tin tức quan trọng, mọi người đều mệt mỏi. Dù vậy, chẳng ai thật sự ngủ. Mỗi người đều canh cánh trong lòng những điều chưa nói.

Riêng Vân Thiên Hà, hắn ngồi dựa lưng vào vách đá, tay nhẹ nhàng vuốt ve Thiên Dực Sưu Thú nhỏ bé đang cuộn tròn trong lòng hắn—dưới hình dạng một con thú lông trắng mượt như tuyết, mắt khép hờ, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng gừ khẽ đầy dễ chịu.

> “Ngươi thật sự đã khác xưa rồi…” – Vân Thiên Hà khẽ nói, ánh mắt như chìm vào hồi ức.

Kể từ lần bị ép ký kết khế ước tại Nghĩa Trận Cổ Địa, Thiên Dực Sưu Thú vẫn luôn cư xử bất cần, cao ngạo, lạnh lùng. Nhưng qua thời gian cùng nhau chiến đấu, bị thương, chia sẻ linh thạch, huyết thực và chiến khí—một mối liên kết âm thầm đã nảy sinh.

Tối nay, khi cảm nhận sát khí bao trùm trước đó, chính Thiên Dực Sưu Thú là kẻ đầu tiên gầm nhẹ, cảnh báo Vân Thiên Hà.

---

🌌 [Kế hoạch tiến sâu – phối hợp con người và yêu thú]

Sáng hôm sau, khi ánh sáng nhàn nhạt lọt vào khe đá, bọn họ nhóm lửa nhỏ ăn lương khô.

Diệp Linh vẽ sơ đồ trận đồ tạm thời dựa vào ngọc phù.

Trương Đại Sơn chỉ vào một điểm lồi ở bìa trận:

> “Nếu theo trận đồ này, điểm hội tụ linh khí mạnh nhất—có thể là nơi tiến vào tầng hai.”

Tô Tuyết Nghi gật đầu, nhưng cũng nhắc:

> “Muốn tới đó phải vượt qua [Lưu Vân Trì], nơi có linh vụ dày đặc và yêu thú cấp bốn ẩn thân.”

Vân Thiên Hà lúc này lên tiếng:

> “Ta sẽ đi trước dò đường.”

Mọi người ngạc nhiên. Nhưng chưa kịp can ngăn thì một tiếng “vụt” vang lên.

Thiên Dực Sưu Thú đã khôi phục hình dạng thật, một sinh vật có đôi cánh ánh kim dực lực mạnh mẽ, mang Vân Thiên Hà phóng vút lên không. Không gian quanh họ mờ đi một thoáng—Lăng Không Du Hành, nhưng là với phạm vi ngắn và có giới hạn.

---

🐉 [Dưới mây linh – đôi cánh chẻ sương]

Vân Thiên Hà cưỡi trên lưng Thiên Dực Sưu Thú, ánh mắt nghiêm túc dò xét địa hình bên dưới. Gió linh tràn vào tai, mang theo tiếng gầm của yêu thú và những dao động pháp lực mờ nhạt.

> “Chúng ta là một đội rồi phải không?” – Hắn khẽ hỏi.

Thiên Dực Sưu Thú không trả lời, chỉ gừ nhẹ và lướt nhanh hơn, như thay cho sự chấp thuận.

Sau gần nửa canh giờ thăm dò, hắn bay trở về và báo cáo:

> “Có hai con yêu thú cấp bốn canh giữ, đều là loại hệ thủy, gần như bất động. Nếu ta dụ một con đi, mọi người có thể tiến vào cổng trận phía tây.”

---

🎯 [Tổng hợp kế hoạch]

Diệp Linh dùng trận bàn mô phỏng lối vào. Tô Tuyết Nghi chuẩn bị phù chú khống chế cảm ứng linh lực. Trương Đại Sơn vác đại đao luyện sẵn ba thức công phá. Mỗi người đều thể hiện sự phối hợp ăn ý.

Trong lúc đó, Vân Thiên Hà một lần nữa vuốt lông Thiên Dực Sưu Thú:

> “Chiến này, ngươi đi cùng ta chứ?”

Lần này, dường như Thiên Dực Sưu Thú nhẹ nhàng gật đầu.

> "Gừ."

Trước ánh sáng linh vụ nhàn nhạt, đám người Vân Thiên Hà đứng ẩn mình sau một dãy nham thạch phủ rêu, nhìn về phía trước—nơi có một khe đá lớn, chính là cổng vào tầng hai bí cảnh.

Thế nhưng, chắn ngay trước lối vào là hai yêu thú cấp bốn, hình dạng khổng lồ như mãng xà, thân mọc vảy đen ánh xanh—Thủy Vĩ Giao. Cặp mắt chúng như đuốc sáng rực, lặng lẽ canh giữ, thi thoảng thè lưỡi phát ra âm thanh “xè xè” khiến linh vụ xung quanh rung động.

> “Hai con này phối hợp ăn ý, không thể đột phá thẳng. Ta sẽ đánh lạc một con.” – Vân Thiên Hà lạnh lùng nói.

---

🌪️ [Chiến Kế Khai Hỏa – Du Hành Trên Không]

Thiên Dực Sưu Thú hóa hình thật, một thân bạc ánh nguyệt, sáu cánh bộc phát lực gió xoáy, nhấc bổng Vân Thiên Hà bay vút lên giữa tầng mây linh.

Với tu vi hiện tại và linh khí gắn kết sâu sắc, hắn đã thi triển được một tầng thấp nhất của “Lăng Không Du Hành” – mở ra những khe không gian nhỏ, di chuyển tức thời cự ly ngắn.

> “Chuẩn bị!” – Vân Thiên Hà quát nhỏ, Thiên Dực Sưu Thú liền lao xuống như sao băng.

Ngay khi áp sát một trong hai Thủy Vĩ Giao, Tam Muội Chân Hỏa bùng lên mạnh mẽ trên tay hắn, tạo thành hỏa cầu nóng rực xé toạc linh vụ, ném thẳng vào vảy lưng yêu thú!

Ầm!!!

Thủy Vĩ Giao bị thiêu đốt một mảng lớn vảy, gầm rú giận dữ, lập tức truy đuổi theo phía trên. Như kế hoạch, một con tách ra, lao theo Vân Thiên Hà như thiêu thân lao vào lửa.

---

🛡️ [Phối Hợp Hoàn Hảo – Tiến Vào Tầng Hai]

Ngay khoảnh khắc yêu thú bị dụ đi, Diệp Linh bấm quyết, Tô Tuyết Nghi bắn ra hai đạo phù chú chế trụ khí tức. Trương Đại Sơn dẫn đầu bọc lót, ba người như làn khói lặng lẽ băng qua cửa trận.

Còn lại một Thủy Vĩ Giao vẫn lượn lờ, nhưng không đủ cảnh giác để phát hiện.

---

⚔️ [Khống Chế Yêu Thú – Trí Khí Kết Hợp]

Phía trên, Thiên Dực Sưu Thú vừa né chiêu, vừa lao lượn như diều hâu, khiến yêu thú cấp bốn điên cuồng đuổi theo. Vân Thiên Hà lợi dụng khe không gian do “Lăng Không Du Hành” tạo ra, vừa đủ để thoát khỏi công kích phạm vi.

Sau vài vòng, hắn liền bấm lệnh truyền âm:

> “Nó đã bị kéo xa. Rút!”

Lúc này mới phóng người khỏi lưng Thiên Dực Sưu Thú, vọt qua mấy khe núi, trở về khe đá—chui vào trận môn ngay khi cánh cửa không gian rung động đóng lại.

---

🌌 [Tầng Hai Bí Cảnh – Thế Giới Thay Đổi]

Ánh sáng mờ nhạt tan biến.

Cảnh vật trước mắt hoàn toàn khác. Trước mặt họ là một vùng đất hồng thạch, những cây cổ thụ đỏ như máu, sương mù lượn lờ, và khí tức yêu dị đậm đặc.

> “Nơi này... không phải địa hình tự nhiên.” – Tô Tuyết Nghi thì thào.

“Có vẻ như bí cảnh tầng hai này... là một vùng đất bị phong ấn, có kết giới rất cổ xưa.”

Vậy là, kế hoạch dẫn dụ yêu thú đã thành công, nhưng những điều đang chờ đợi trong tầng hai mới là thật sự nguy hiểm…

Giữa vùng đất hồng thạch của tầng hai bí cảnh, sau hai ngày di chuyển qua sương mù dày đặc và tránh né vô số yêu vật cổ quái, Vân Thiên Hà cùng nhóm đồng đội cuối cùng cũng phát hiện ra một vùng lõm kỳ dị giữa rừng đỏ máu.

Cây cối ở đây héo úa, linh khí bị hút cạn, nền đất nứt vỡ như từng xảy ra đại chiến.

Ở trung tâm là một tòa điện đổ nát – chỉ còn lại ba cột trụ nghiêng ngả và một cánh cửa đá vỡ vụn, phía trên khắc ký hiệu Thôn Phệ bằng cổ văn đã mất từ thời đại mạt pháp.

> “Chữ này là... thôn phệ. Đây là nơi phong ấn mà hệ thống từng nhắc đến!” – Vân Thiên Hà lẩm bẩm, mắt sáng rực.

---

🌑 Ký Ức Trong Huyễn Mộng – Thức Tỉnh Tiềm Thức

Ngay khi bước đến gần khu vực cột trụ, hệ thống đột nhiên vang lên:

> [Tín hiệu cộng hưởng Thôn Phệ Chi Thư: 80%]

[Phát hiện tàn tích cổ trận – Xác nhận phong ấn Cốt Tủy thứ hai của Thư.]

[Nhiệm vụ kích hoạt: Khám phá tàn tích – Giải mã tâm ấn. Phần thưởng: Mở khóa 1 chương tiếp theo của Thôn Phệ Chi Thư.]

Một luồng ánh sáng mờ từ tay Vân Thiên Hà bỗng hiện ra một mật trận cổ in dưới nền đá. Những ký tự kỳ dị xoay chuyển, như đang thì thầm những điều chỉ người mang “chân mệnh thôn phệ” mới có thể nghe được.

---

🔍 Góc Nhìn Cổ Nhân – Mở Ra Bí Văn

Trong lúc các đồng đội tản ra canh giới, Vân Thiên Hà một mình lần theo các ký hiệu trên mặt đất, ánh mắt trở nên chuyên chú.

Từng vòng linh văn phát sáng theo bước chân hắn. Rồi...

ẦM!!

Một hố sụp mở ra. Vân Thiên Hà rơi xuống một đại điện ngầm cổ kính, bốn phía phủ đầy xích đen.

Ở trung tâm – là một quả cầu huyết sắc bị khóa bởi chín chuỗi xiềng xích, mỗi chuỗi khắc lên phù ấn cổ ngữ.

Một giọng nói mơ hồ vang lên từ trong lòng huyết cầu:

> “...Người kế tục cuối cùng... Ngươi... đã đến rồi sao...?”

---

🔒 Linh Ấn và Mảnh Vỡ Thôn Phệ

Hệ thống vang lên:

> [Ký ức truyền thừa đang được giải mã...]

[Bạn đã nhận được “Mảnh Thôn Phệ thứ hai – Huyết Linh Cốt Ấn”]

[Thuộc tính tăng cường: Sức mạnh +5 | Cảm Tri +7 | Khai mở kỹ năng: Thôn Phệ Kết Ấn – hấp thu tàn hồn yêu thú cấp cao.]

Thân thể Vân Thiên Hà bị một cỗ sức mạnh cổ xưa xuyên qua – như đang khắc ấn sâu vào đan điền, khiến hắn khụy gối mà phun máu.

Một đoạn ký ức mơ hồ truyền tới:

> “...Ta là Cổ Chủ thứ ba của Thôn Phệ Thư... trước khi bị phản bội, ta đã phong ấn sức mạnh cuối cùng tại nơi này... Nếu ngươi có thể thu thập toàn bộ chín Cốt Ấn, ngươi... chính là người mở lại kỷ nguyên Thôn Phệ...”

---

⛓️ Trở Lên Mặt Đất – Sát Khí Bao Trùm

Sau khi hấp thu Cốt Ấn, cả khu vực tàn tích bắt đầu rung chuyển. Linh khí vặn vẹo.

Từ xa, tiếng bước chân vang lên—một nhóm đệ tử của Ma Dạ Tông và Thiên Huyết Phủ đã phát hiện tung tích. Những kẻ này đều có tu vi Luyện Hồn tầng sáu trở lên, sát khí bức người.

> “Thằng nhóc kia... là người mở được cổ trận sao?”

“Hừ, giao tất cả bảo vật ra! Hoặc chết ở đây!”

---

Vân Thiên Hà lau máu nơi khóe miệng, chậm rãi đứng dậy.

> “Các ngươi... xứng để ta giao ra ư?”

Linh khí quanh người hắn chuyển động. Thiên Dực Sưu Thú gầm lên từ không trung, hóa thân thành hộ vệ.

Tàn tích cổ rung chuyển.

Cát bụi tung lên.

Một đám đệ tử tà tông Ma Dạ Tông và Thiên Huyết Phủ gồm hơn mười người vây lấy Vân Thiên Hà với ánh mắt lạnh lẽo.

Người cầm đầu là một thanh niên tóc đỏ, mắt dựng ngược, tay cầm pháp đao đen tuyền—Ân La Huyết của Thiên Huyết Phủ, tu vi đã đạt tới Luyện Hồn tầng bảy.

> "Thằng ranh! Dám một mình phá giải cổ ấn, chắc chắn trong người mày có vật chí bảo! Để bọn tao kiểm tra hộ một chút!"

Hắn vừa nói xong, năm tên phía sau đã vung vũ khí vọt lên, tấn công trực diện!

---

⚔️ Giao Phong

Vân Thiên Hà không lùi một bước. Trường kiếm xuất hiện trong tay, khí tức Hỗn Nguyên bộc phát, Tam Muội Chân Hỏa lan tỏa nóng rực.

> "Các ngươi muốn chết."

ẦM!

Một chiêu "Nhất Dương Bất Diệt Kiếm" đánh bật ba người đầu tiên.

Kẻ thứ tư vừa lao đến, bị Thiên Dực Sưu Thú bổ nhào xuống như tia chớp, cánh chém ngang, máu tươi văng tung tóe!

---

Ân La Huyết gầm lên:

> "Vũ thú? Hừ, chỉ là yêu vật nửa thức tỉnh! Để xem chống được bao lâu!"

Hắn vung Huyết Đao, một luồng “Huyết Mạch Băng Phong” chém tới. Cả không gian tàn tích đóng băng, máu tươi đông đặc thành gai.

Vân Thiên Hà kết ấn – "Thôn Phệ Kết Ấn – Trảm Huyết Hồn"!

Một bàn tay hư ảo từ sau lưng hắn vươn ra, chộp vào bản thể huyết thuật, nuốt trọn.

> "[Thôn Phệ thành công – Hấp thu huyết lực: +2 điểm Cảm Tri]"

---

💥 Trấn Áp Toàn Trường

Vân Thiên Hà lao đến như chớp giật, tung ba kiếm liên tiếp:

Kiếm đầu: phá hộ thể của Ân La Huyết.

Kiếm hai: xé toạc vai trái hắn.

Kiếm thứ ba – Tam Muội Chân Hỏa ẩn trong đòn đánh, thiêu cháy kinh mạch, khiến Ân La Huyết hét thảm.

> “KHÔNGGG—!”

Cả nhóm đệ tử tà tông hoảng loạn tháo chạy, nhưng bị Thiên Dực Sưu Thú truy kích, bắt sống ba tên, hai tên còn lại bị thôn phệ tinh hạch.

---

📜 Hệ thống cập nhật

> [Nhiệm vụ “Tàn Tích Phong Ấn – Giao Chiến” hoàn thành]

[Thưởng: +800 điểm cống hiến, Tăng 1 cấp cảnh giới – Luyện Hồn tầng ba → tầng bốn]

[Kỹ năng mới kích hoạt: Hỏa Vân Phi Bộ – thân pháp cấp trung giai]

[Thống kê: Thuộc tính +3 Sức Mạnh | +5 Cảm Tri | +2 Thể Lực]

---

Bụi lắng xuống.

Vân Thiên Hà lau máu nơi khóe môi, ánh mắt hờ hững quét qua chiến trường.

Hắn khẽ nói:

> “Tà tông... chẳng qua cũng chỉ đến thế.”

Thiên Dực Sưu Thú gầm nhẹ một tiếng, đáp lại chủ nhân. Cả hai đứng giữa tàn tích cháy đen, như hai vị tử thần bước ra từ tro tàn

Khói lửa còn chưa tan, tiếng xé gió vang lên từ xa.

> “Thiên Hà!”

Một thân ảnh quen thuộc đáp xuống. Đó là Trương Đại Sơn, toàn thân bị thương nhẹ, nhưng vẫn cười rạng rỡ khi thấy bạn mình đứng vững.

Ngay sau hắn là Diệp Linh, trên vai ôm lấy một đệ tử bị thương, sắc mặt nghiêm nghị.

> “Ngươi... một mình diệt sạch đám kia?” – Diệp Linh nghi hoặc, ánh mắt nhìn Vân Thiên Hà xen lẫn kinh ngạc.

Vân Thiên Hà chỉ khẽ gật đầu, đưa ánh mắt về những xác tà tông nằm la liệt.

> “Không kịp chờ các ngươi.”

“Ngươi đánh đơn độc chúng sao?” – Trương Đại Sơn mở tròn mắt.

“Có chút hỗ trợ từ ‘một người bạn’.” – Hắn chỉ tay về Thiên Dực Sưu Thú, lúc này đang ở hình thái nhỏ, bám trên vai hắn, ra vẻ ngái ngủ.

> “Chẳng lẽ là thú cưỡi truyền thuyết!?” – Diệp Linh thầm rúng động.

---

💠 [Bí Cảnh Biến Động]

Đúng lúc ấy, mặt đất bỗng run lên.

Từ trung tâm tàn tích, một cột sáng màu đỏ máu phóng thẳng lên trời, kéo theo âm thanh trầm đục như tiếng cổ ngữ.

Một kết giới mờ ở vách đá phía tây chấn động rồi tan vỡ.

Ngay sau đó, một cánh cửa bằng đá khổng lồ hiện ra với ba ký tự mờ ảo:

> “Tầng thứ ba – Huyết Cốt Tàng Địa.”

Diệp Linh lùi lại một bước, thốt lên:

> “Nơi đó... là vùng cấm trong cổ thư. Chưa từng có người trở về từ đó.”

Vân Thiên Hà nheo mắt. Hệ thống khẽ vang lên:

> [Nhiệm vụ ẩn phụ: Tiến vào tầng ba Bí Cảnh – Huyết Cốt Tàng Địa.]

[Cảnh báo: khu vực có dao động linh lực cổ đại, yêu cầu tổ đội hoặc tuyệt đối cảnh giác.]

[Thưởng: ???]

---

🧭 [Quyết Định]

Trương Đại Sơn nắm chặt đao:

> “Nếu ngươi vào, ta theo. Ai bảo ta mang ơn ngươi nhiều như vậy.”

Diệp Linh cũng gật đầu, khẽ nói:

> “Ta không thể bỏ mặc các ngươi được.”

Vân Thiên Hà khẽ mỉm cười.

Ba người nhìn nhau, rồi cùng bước vào cánh cửa đá, ánh sáng đỏ máu nuốt lấy tất cả, truyền tống họ đến tầng ba – nơi Huyết Cốt Tàng Địa bị phong ấn từ thời cổ đại.

Khi bước qua cánh cổng đá, cả ba bị ánh sáng đỏ máu nuốt trọn.

Trong nháy mắt — truyền tống phát sinh biến dị.

> “Không ổn! Có lực lượng không gian cắt ngang!” – Diệp Linh thét lên.

Ầm!!

Bọn họ bị tách ra — mỗi người bị xoáy vào một vòng xoáy không gian khác nhau, rồi bắn tung đi như sao băng vào ba phương hướng khác biệt trong tầng ba của bí cảnh.

---

[Tầng Ba – Huyết Cốt Tàng Địa]

Khi Vân Thiên Hà mở mắt ra, xung quanh là một vùng đất chết phủ đầy sương máu.

Mặt đất nứt nẻ, những khối xương trắng toát cao ngất, chất thành núi. Những chiếc cột đá vỡ nát lộ ra phù văn cổ đại đang nhấp nháy ánh sáng yếu ớt.

Không khí nơi đây nồng đậm tử khí, mùi máu tanh khiến người khác khó thở.

> “Không giống bí cảnh tu luyện... đây là mồ chôn chiến trường cổ xưa.”

Thiên Dực Sưu Thú thu nhỏ đang rít gầm nhẹ trên vai hắn, đôi mắt sáng lên, rõ ràng cũng cảm nhận được nguy hiểm.

Đúng lúc đó — hệ thống phát động cảnh báo:

> [Cảnh báo: Khu vực đang tồn tại linh khí phản loạn, có khí tức oán niệm quy mô lớn đang vận động.]

---

[Bẫy Trận Cổ Xưa – Yêu Hồn Tái Hiện]

Ầm!

Khi Vân Thiên Hà bước qua một bậc thang đá cổ, một tiếng "Tách!" khẽ vang lên. Dưới chân hắn, một phù văn chớp lóe — trận pháp khởi động.

Cả mặt đất rung lên, xương trắng rơi rụng, từ trung tâm một đài tế cổ phát ra ánh sáng u lam rực cháy.

> “KẺ NÀO… DÁM BƯỚC VÀO THÁNH ĐỊA CỦA TA…”

Một bóng ma hình người khổng lồ kết từ oán linh và hắc khí trồi lên từ đáy tế đàn — Yêu Hồn Cổ Đại – Huyết Ảnh Sát Vương!

Hắn từng là tướng lĩnh trong cuộc đại chiến thời mạt pháp, linh hồn bị trấn áp tại nơi này suốt hàng vạn năm, giờ đây hấp thu đủ sát khí, muốn phục sinh.

> “Đưa hồn tới... bồi táng cho đại quân của ta!”

ẦM! Một chưởng cuốn theo vô số hắc phong đánh thẳng tới Vân Thiên Hà!

---

[Cao Trào – Phản Kích]

Vân Thiên Hà không trốn chạy, cả người bùng lên ánh sáng ngũ sắc của Hỗn Nguyên Chi Lực, tay kết ấn:

> “Chi Kết – Tam Trùng Trận Thức!”

Pháp lực xoáy chuyển quanh cơ thể hắn, tạo thành ba tầng thủ hộ ấn, vừa đỡ vừa phản.

Tiếp đó, Tam Muội Chân Hỏa gào rít, đốt cháy không gian xung quanh!

Thiên Dực Sưu Thú cũng hóa hình lớn hơn, vỗ cánh tạo thành màn chắn khí linh, kìm hãm oán khí.

> “Dù chỉ một bước cũng không cho ngươi vượt qua!”

---

Trận chiến sinh tử chính thức bắt đầu.

ẦM ẦM!!

Một chưởng đầy hắc khí của Huyết Ảnh Sát Vương oanh kích vào Tam Trùng Trận Thức của Vân Thiên Hà, khiến lớp trận hộ pháp thứ nhất vỡ nát, hai lớp còn lại chấn động mạnh, nứt vỡ như sắp không chống nổi.

> “Tử vong là khởi nguyên... linh hồn ngươi... sẽ nối dài cho huyết tế!”

Huyết Ảnh Sát Vương quát lớn, thân hình cao hơn mười trượng, toàn thân được kết từ sương huyết, xương vụn và pháp tắc oán niệm, tràn ngập sát khí cổ xưa.

---

🔥 Chiêu thứ nhất: Liên Hỏa Hóa Trận – Tam Muội Trảm Hồn

Vân Thiên Hà hét khẽ, bấm niệm pháp quyết:

> “Tam Muội Chân Hỏa – Liên Hỏa Hóa Trận!”

Ba đạo hỏa diễm — Tử Hỏa, Xích Hỏa, Lam Hỏa đồng thời xoáy tròn, tạo thành hỏa trận hình liên hoa dưới chân Yêu Hồn.

ẦM!!! Ba cánh hỏa hoa rực lên đồng thời, phong tỏa không gian, chặn đường lùi của Yêu Hồn!

> “Trảm!!”

Vân Thiên Hà nhảy vọt lên không trung, rút kiếm, dùng pháp lực thúc động: Chiêu thứ hai của Hỗn Nguyên Kiếm – Trảm Hồn Phá Tâm!

Một đường kiếm rực rỡ ánh vàng lam xé gió chém thẳng xuống đầu Huyết Ảnh!

Huyết Ảnh Sát Vương gầm lên giận dữ, dùng một tay chặn kiếm, tay còn lại hóa thành lưỡi đao xương phản công.

---

🐉 Thiên Dực Sưu Thú nhập cuộc

Đúng lúc nguy cấp, Thiên Dực Sưu Thú lao xuống, từ vai Vân Thiên Hà hóa thành bản thể dài hơn ba trượng, đôi cánh ánh lên hắc ngân.

> “Gào!!!”

Một tiếng rít của nó khiến Huyết Ảnh chấn động linh hồn – long uy cổ đại áp chế oán linh!

Thiên Dực xoáy tròn quanh Yêu Hồn, dùng Băng Lăng Trảm đóng băng các khớp nối của thân thể linh hồn, giúp Vân Thiên Hà tung thêm nhiều đòn chí mạng.

---

🌀 Kết thúc bằng Thôn Phệ Chi Thư – Hồn Ấn Hấp Tinh

Sau khi bị đánh cho gần tan rã, Vân Thiên Hà gầm nhẹ:

> “Kết thúc rồi… Thôn Phệ Chi Thư – Hồn Ấn Hấp Tinh!”

Một quyển trục vô hình hiện ra phía sau lưng hắn, tỏa ra khí tức xám bạc quỷ dị. Một luồng xoáy xuất hiện, hút lấy tàn hồn đang vùng vẫy của Huyết Ảnh.

> “Không!! Khôngggg!!”

ẦM!!!

Hồn thể của Yêu Hồn bị hút vào, hóa thành ánh sáng đen bị nuốt trọn.

---

✨ [Hệ thống thông báo]:

> [Hoàn thành nhiệm vụ Ẩn Tuyến: “Chiến thắng Yêu Hồn Phong Ấn”]

+100 điểm cống hiến

+3 điểm thuộc tính toàn bộ

Nhận được: Huyết Ảnh Hồn Tinh (Tàn)

Nhận được: Cảnh giới dao động, căn cơ tăng cường

---

[Vân Thiên Hà thở dốc, tay nắm chặt chuôi kiếm]

> “Oán khí ngút trời... nơi này tuyệt không đơn giản… bí cảnh này… là chiến trường cổ!”

Thiên Dực Sưu Thú đã thu nhỏ lại, nằm yên trên vai hắn, cũng có phần tiêu hao. Cả hai từ từ rút vào bóng tối rời khỏi chiến trường, chờ đợi cơ hội rời tầng ba bí cảnh.

Sau trận chiến với Huyết Ảnh Sát Vương, Vân Thiên Hà tìm nơi nghỉ ngơi dưới một vách đá được linh lực bao phủ, dùng Bổ Nguyên Đan điều tức khôi phục.

Khi vừa ổn định, hệ thống hiện lên bảng thông báo mới:

---

> [Hệ Thống – Nhiệm Vụ Ẩn Tuyến Kích Hoạt]

🔸 Tên nhiệm vụ: Dư Chấn Của Trận Chiến Xưa

🔸 Mục tiêu: Tìm kiếm Thiên Huyền Ấn – một mảnh trận đồ cổ bị thất lạc có liên quan đến Phong Ấn Yêu Đế thời Mạt Pháp.

🔸 Phạm vi: Tầng thứ ba của Bí Cảnh – Vùng bóng tối phía tây, bị phong tỏa bởi Thần Vận U Linh.

🔸 Thưởng nhiệm vụ:

– Kích hoạt tầng thứ hai của Thôn Phệ Chi Thư

– +2 điểm tư chất

– Tăng mạnh Cảm Tri và Trí Lực

– Cơ duyên truyền thừa ẩn

– Danh vọng trong Thiên Đô Thần Viện +50

---

> “Thiên Huyền Ấn… thứ ta cần để giải phong ấn tầng hai của Thôn Phệ Chi Thư… phải đi.”

Vân Thiên Hà thì thầm, ánh mắt trở nên nghiêm túc, ánh trăng rọi xuống bờ vai hắn và Thiên Dực Sưu Thú đang nằm im lìm như đang cảm nhận hung hiểm trước mặt.

---

[: Diệp Linh – Miếu Tà Thần & Lời Thì Thầm Trong Bóng Tối]

Trong khi đó, ở một hướng khác…

Diệp Linh, bị truyền tống đến một vùng hoang tàn phía nam tầng ba, trước mặt là một miếu cổ đổ nát, khắc đầy ký hiệu dị tộc – những hình ảnh thi thể người và thú hợp thể khiến nàng dựng tóc gáy.

> “Đây là gì… nơi này có âm khí nặng đến mức khiến pháp lực ta bị nghẽn...”

Đẩy cửa miếu, bên trong tối đen như mực. Đột nhiên—

> "T...ớ...i....đ...â...y... v...ớ...i...t...a..."

Một giọng nói khản đục như từ vực sâu vọng lên, Diệp Linh giật mình rút pháp khí Nguyệt Thủy Linh Châm, phóng ra một vòng kết giới phòng hộ.

ẦM! Một con “người” cao hơn hai trượng, nửa dưới là loài thú, nửa trên là nữ nhân toàn thân đầy mắt, từ tượng đá bước ra!

> “Tà thần… hóa thân bán thể!!” – Diệp Linh gào lên.

Một cuộc chiến sống còn diễn ra trong bóng tối. Mỗi lần Diệp Linh thi triển chiêu thức, giọng nói kia lại thì thầm bên tai, khiến tinh thần nàng dao động.

> “Đừng để nó xâm nhập tâm trí… bình tĩnh!”

Nàng cắn răng niệm chú, tung ra chiêu Nguyệt Trảm – Ảnh Vụ Lưu Tinh, chém vỡ nửa thân thể Tà Linh. Sau trận chiến, nàng phát hiện phía sau bức tượng thần có một mảnh Thiên Huyền Trận Đồ bị rách, tỏa ra quang mang màu tím mờ.

> “Một phần… của Thiên Huyền Ấn…!”

---

[: Trương Đại Sơn – Mê Lộ Cốt Lâm & Huyễn Vụ Sát Trận]

Ở một góc khác của bí cảnh.

Trương Đại Sơn, lạc vào một khu rừng toàn hài cốt và cây khô, sương mù dày đặc đến mức không thấy được tay mình.

> “Lạnh… lạnh thấu tận xương…”

Vừa dứt lời, bốn phía vang lên tiếng loạt soạt, rồi từ dưới đất, cốt nhân mặc giáp mục nát từ thời chiến tranh mạt pháp chậm rãi trồi lên.

> “Là... xác sống dùng trận văn cổ áp chế linh hồn… không thể bị tiêu diệt hoàn toàn!!”

Trương Đại Sơn gầm lên, dùng Thạch Lực Quyền Kình đánh nát một cốt nhân, nhưng chúng lại liền lại như chưa từng bị thương.

Bất chợt, trong đầu hắn vang lên giọng cười quái dị.

> “Trốn không khỏi đâu… người đến sau ngươi… cũng sẽ như vậy…”

> “Ta không tin!” – Trương Đại Sơn rút ra Phá Cốt Tiễn Hồn Phù, bùng nổ linh lực phá mở một lối thoát nhỏ rồi cố gắng chạy vào trung tâm mê lộ – nơi có dấu hiệu một trận văn phá giải gốc rễ Mê Trận.

Khi đêm buông xuống tầng ba của bí cảnh, gió lạnh rít qua từng khe đá, Vân Thiên Hà cưỡi Thiên Dực Sưu Thú thu nhỏ hình, nhẹ đáp xuống rìa vùng Thần Vận U Linh – nơi bị sương mù dày đặc che phủ, đến cả cảm tri cũng bị bóp nghẹt. Tán cây nơi đây uốn cong như bị một lực lượng vô hình áp chế, tiếng gào rú văng vẳng như vọng lại từ cõi chết.

> “Đây là nơi hệ thống đánh dấu... Thiên Huyền Ấn thực sự nằm sâu trong này.”

Hắn niệm khẩu quyết, gọi hệ thống ra:

---

> [Hệ Thống – Nhiệm Vụ Ẩn: Thiên Huyền Ấn Chính – Đã kích hoạt]

🔹 Tình trạng: Đang thực hiện

🔹 Vị trí hiển thị: Tầng thứ ba – trung tâm của Thần Vận U Linh

🔹 Yêu cầu: Vượt qua ba cửa thử thách: Tâm Vận – Hồn Trận – Huyễn Sát

---

◾ Cửa Thứ Nhất: Tâm Vận

Vân Thiên Hà bước vào một lối mòn hẹp. Mọi tiếng động biến mất. Trước mắt hắn bỗng hiện ra hình ảnh của mẫu thân, hai tiểu muội – nhưng từng người một bị yêu thú xé xác, máu chảy đỏ thẫm.

> “Ngươi đã bỏ rơi họ để đổi lấy sức mạnh sao?” – một giọng nói thì thầm.

> “Không! Đây là ảo cảnh! Ta sẽ bảo vệ họ… bằng chính đôi tay này!”

Vân Thiên Hà gào lên, kích phát Chi Kết và Hỗn Nguyên Chi Lực, nghiền nát cảnh tượng máu me và bước tới tiếp theo.

---

◾ Cửa Thứ Hai: Hồn Trận

Nơi đây là một bàn cờ ánh sáng, mỗi bước đi sai sẽ làm linh hồn bị rút cạn. Vân Thiên Hà đứng giữa cột sáng xoay quanh, mắt nhắm lại.

> “Phải dùng cảm tri… không thể phân tích bằng mắt thường…”

Hắn nhắm mắt, thi triển Tâm Linh Dò Mạch – một nhánh phụ từ bài học của sư phụ lão ăn mày – để dẫn dắt linh lực tìm đường.

Sau bảy lần sai, tám lần suýt mất mạng, cuối cùng hắn bước đến được tâm trận, nơi có một phiến thạch hình đài tròn, trên khắc:

> “Huyền Thiên trận huyết – bị chia năm mảnh, chỉ có kẻ ‘không trọn đạo, không thiên mệnh’ mới mở được mảnh chính.”

Vân Thiên Hà đặt tay vào đài.

ẦM!

Một luồng sáng xoáy từ sâu dưới lòng đất trào lên, cả Thần Vận U Linh rung chuyển, và một mảnh Thiên Huyền Ấn chính, phát sáng tím kim lơ lửng trước mặt hắn.

---

◾ Cửa Thứ Ba: Huyễn Sát

Ngay khi cầm mảnh trận đồ vào tay, đất dưới chân hắn vỡ tan, hắn rơi thẳng vào vực sâu nơi bóng tối kết thành vô số thực thể – là những Ảo Yêu Tàn Thức có linh trí của các tu sĩ từng bỏ mạng ở đây!

Chúng gào thét:

> “Trả lại ấn! Trả lại linh hồn cho chúng ta!!”

Vân Thiên Hà phất tay gọi ra Thiên Dực Sưu Thú, thi triển chiến pháp mới Long Diễm Liệt Hỏa Ảnh, tàn sát từng lớp bóng đen.

Nhưng Ảo Yêu càng lúc càng nhiều.

> “Nếu không vượt thoát… ta sẽ bị linh trí ăn mòn!”

Lúc này, Thôn Phệ Chi Thư trong cơ thể phát sáng, tự động hấp thu sóng loạn hồn, tạo ra một vòng kết giới giúp hắn trấn áp toàn bộ khu vực.

---

> [Hệ Thống – Kích Hoạt Thành Công: Thiên Huyền Ấn Chính Đã Liên Kết]

🔹 Tầng 2 của Thôn Phệ Chi Thư bắt đầu giải phong ấn

🔹 Nhận được kỹ năng mới: Thôn Phệ – Hồn Giới Chi Nhãn

🔹 Cảm Tri +12 | Trí Lực +9 | Lực Hồn +1 tầng

🔹 Điểm cống hiến nội môn: +250

Khi Vân Thiên Hà bước ra khỏi vùng kết giới do Thôn Phệ Chi Thư tạo nên, Thiên Dực Sưu Thú thu nhỏ trên vai khẽ rít một tiếng cảnh báo. Không gian quanh hắn bắt đầu rung chuyển dữ dội, những đường rạn nứt không gian mờ nhạt như mạng nhện dần lan rộng.

> “Không ổn… bí cảnh sắp sụp đổ!”

Ngay khi hắn định thi triển Lăng Không Du Hành, một làn sáng xé rách hư không ngay trước mặt. Từ trong đó, Trương Đại Sơn lao ra, thân thể rách rưới, nhưng ánh mắt vẫn rực lửa:

> “Thiên Hà! Ngươi vẫn sống! Ta cứ tưởng mình đã chết trong cái ổ Yêu Huyễn đó rồi!”

Ngay sau lưng Trương Đại Sơn là Diệp Linh, áo choàng rách nát, trên tay còn vết máu chưa khô, nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh:

> “Tốt rồi… ta biết ngươi sẽ không chết dễ như vậy.”

Vân Thiên Hà nhìn hai người, bỗng cảm thấy một luồng ấm áp nơi lòng ngực:

> “Hai người cũng vẫn còn sống… tốt!”

Không gian quanh họ bắt đầu vặn vẹo, những dòng linh khí điên cuồng cuốn lên thành từng cột xoáy, báo hiệu bí cảnh đang bị phá vỡ từ bên trong.

> [Hệ Thống Thông Báo: Bí Cảnh Tầng Ba Đang Sụp Đổ – Truyền Tống Ngẫu Nhiên Khởi Động Trong 10… 9… 8…]

> “Nắm tay nhau! Nếu bị tách sẽ không biết bị ném đến đâu!” – Diệp Linh hét lên.

Cả ba vừa kịp chạm tay nhau thì—ẦM!!!

Một vòng truyền tống không gian mở ra. Cảm giác như bị lôi đi bởi hàng vạn dòng chảy xoáy sâu dưới lòng biển.

---

[Tại Đại Môn Thiên Đô Thần Viện]

Giữa quảng trường chính, nơi có đại điện thần quang rực rỡ, vòng không gian mở ra đầy dữ dội. Từng tia ánh sáng rơi xuống như sao băng, ném rơi hàng chục đệ tử trở về từ bí cảnh.

Giữa làn khói bụi, ba thân ảnh loạng choạng xuất hiện, trong đó một người có dực thú nhỏ màu tro bạc trên vai khiến không ít đệ tử xung quanh kinh ngạc.

> “Hắn là… Vân Thiên Hà?”

> “Không phải đệ tử nội môn kia từng bị người khiêu chiến mà thắng một trận lật kèo hay sao?”

> “Còn con thú kia là gì vậy… hình như khí tức không đơn giản…”

Tuy đám đông bắt đầu xì xào, nhưng Vân Thiên Hà, Trương Đại Sơn và Diệp Linh lúc này chỉ im lặng nhìn nhau, rồi cùng nở một nụ cười nhẹ. Không cần nói nhiều, nhưng trong lòng họ đều hiểu: từ nay, quan hệ giữa ba người—chính là sinh tử chi giao.

More Chapters