Varlen lúc này đang bị Selena truy sát cùng đội quân ngay phía sau.
Ầm!!!
Một mũi tên nổ bắn ra từ một người lính. Vụ nổ khiến Varlen loạng choạng tránh qua một bên. Hắn ta đã chống cự rất lâu, vậy nên giờ cơ thể như mềm ra vì mệt.
Trên miệng hắn vẫn còn vết máu vương lại hơi ấm.
Hai bên đuổi nhau với tốc độ cực nhanh.
Bỗng Selena nắm bắt lấy chuyển động của Varlen, con mắt cô đảo theo cách di chuyển lắc lư của hắn khi đang mệt mỏi. Hai tay cô biến ra hai cây thương năng lượng màu hồng rất dài.
Lập tức phóng cây thương trong tay đi.
Vèo!!!
Cây thương xé gió lao đi với tốc độ nhanh. Varlen lập tức cảm nhận được và quay lại, thanh kiếm trong tay nắm chặt. Hắn ta cảm nhận được đây là cái bẫy, thực chất phía sau cây thương đầu tiên vẫn còn một cây thương nữa lao tới đang lợi dụng cây thương phía trước che thông qua cách tính toán tầm nhìn.
Nhưng khó rồi, khi hắn quay lại chính là chậm bước lại. Hàng loạt những mũi tên năng lượng của những người lính lao tới như cơn mưa, năng lượng bao quanh hắn yếu ớt không thể chống đỡ.
Phập!... Phập!...Phập!...
Hàng loạt những mũi tên lao tới và đâm vào cơ thể hắn khiến hắn như một con nhím. Hai mắt mở lớn, đồng tử giãn ra, biểu cảm hiện rõ sự bất lực khi không thể tránh né. Hắn văng ra xa một đoạn và ngã ra đất, hai mắt dần khép lại, bầu trời xanh chính là thứ duy nhất hắn được nhìn thấy trước khi chết.
Nước mắt hắn bỗng chảy ra. Khoảnh khắc cuối cùng, hắn nhớ lại khuôn mặt người vợ. Cái khoảnh khắc nàng nhìn hắn, không đúng khoảnh khắc đó là hắn chém bay đầu vợ hắn và chiếc đầu quay một vòng trên không, ánh mắt vợ hắn quét qua hắn nhưng khoảnh khắc ấy như chậm lại khiến hắn vẫn còn nhớ.
" Ngươi phản bội ta...nhưng...sao đến tận bây giờ...ta vẫn còn...nhớ đến đôi mắt đó..."
Trở về khoảng thời gian trước...
Kẻ biết tuốt, sinh vật biết mọi thứ trên thế giới này, vóc dáng nhỏ bé mang theo tấm vải đen choàng trên thân.
Thân hình rất thấp cao đến đầu gối. Lớp da màu than khá sần sùi, hai mắt to với màu xanh lam. Hai tay to dựng đứng lên trời. Hai tay có chút dài với bốn ngón tay, nó di chuyển lắc lư khá dễ thương với đôi chân ngắn. Nhìn qua thì nó không có mũi, lông mày hay lông mi cũng chẳng có. Trên mặt có vài đường vân phát ra ánh sáng xanh lam nhẹ.
Sinh vật này đi khắp nơi mà chẳng sợ thứ gì, không hề gây hại, bởi vì nó không thể bị tiêu diệt.
Mặt nó có vẻ suy tư mà lướt qua đám người. Mọi người không nhìn thấy nó là bởi vì ý chí của nó muốn sao thì chắc chắn sẽ như vậy.
" Bây giờ vẫn chưa phải lúc nhỉ? Đợi thì quả thật rất lâu, chán chết mất."
Lúc này trong nơi ở của Varlen, hắn sững sờ nhìn người vợ của mình quay người đi sau một trận cãi vã kịch liệt, Varlen cúi mặt gằm xuống kìm nén.
-" Tại sao nàng suốt ngày đi mà không rõ ở đâu vậy? Sao nàng lạnh nhạt với ta dần rồi?"
Bỗng nhiên, quản gia già chạy tới hoảng hốt, không hề giữ phép tắc mà gào lớn:
" Ngài Varlen...có tin khẩn cấp."
Varlen vốn đã bực, tự dưng có người phá đi sự yên tĩnh cũng khiến hắn bực mình mà quay qua, ánh mắt sắc lạnh mà gằn giọng đe doạ:
" Có chuyện gì?"
Quản gia già như nhận ra, vội đứng nghiêm chỉnh lại, giọng nói trầm xuống mang theo sự nghiêm trọng:
" Tôi thấy tung tích của kẻ biết tuốt thưa ngài."
Varlen mở mắt lớn vì sốc. Hầu như trên thế giới này ai cũng biết đến kẻ biết tuốt và đọc qua rất nhiều sách có nhắc tới nó.
" Ngươi nói thật sao?"
Người quản gia già gật đầu.
" Tôi còn đưa kẻ biết tuốt tới tận cửa rồi thưa ngài."
Varlen còn mở mắt sốc hơn nữa khi không ngờ quản gia lại đem nó tới trước cửa nhà mình.
" T-Thật sao?"
Quả gia già cúi đầu thấp.
" Ta không dám nói sai ạ."
Varlen quay người và ra lệnh cho quản gia già đi theo.
" Sao ngươi đưa nó tới đây được?"
Quả gia già cúi đầu chạy theo.
" Thưa ngài, tôi vô tình bắt gặp trên đường, cũng là người có đọc sách nên tôi nhận ra nó ngay. Tôi biết thành Roam của chúng ta không nghèo, nhưng cũng không khá giả, vậy nên tôi nghĩ là ngài sẽ cần. Khi tôi bước tới và hỏi nó sau đó muốn nó đi cùng thì nó đồng ý ạ."
Bước tới sân rộng lớn, chính giữa sân là kẻ biết tuốt. Varlen nhận ra nó rất giống với miêu tả trong sách, ông ta bèn đi tới.
" Ngươi là Kẻ biết tuốt sao?"
Kẻ biết tuốt ngẩng đầu nên, thái độ thản nhiên không hề khinh thường hay e sợ gì, giọng nói bình thản đi thẳng vào vấn đề:
" Ngươi muốn gì thì hỏi ta, ta sẽ trả lời nhưng phải có cái giá để trả, mệnh giá ta đưa ra luôn hợp lý nên đừng lo, thông tin luôn chính xác. Ta không thích nói vòng vo đâu."
Varlen khá bất ngờ trước thái độ của Kẻ biết tuốt, nhưng trong sách cũng mô ta qua vậy nên hắn cũng không mấy bất ngờ chỉ là chưa nghĩ ra câu hỏi thôi. Đầu hắn nghĩ đến thành Tharros, cân nhắc một lúc, nhưng ngay sau khi chuẩn bị ra quyết định thì mặt của vợ hắn hiện lên, bất giác hắn đã thay đổi quyết định.
Khi Varlen chuẩn bị nói, một lớp màng trong suốt bao quanh lấy cả hai, ở bên ngoài không nhìn vào bên trong chỉ là khoảng sân trống, nhưng bên trong là hai bên đang đứng đối diện nhau.
" Ta muốn biết tất cả thông tin về vợ ta."
Khi vừa thốt ra khỏi miệng, hắn như khựng lại bất ngờ khi mình nói như vậy.
Kẻ biết tuốt với ánh mắt thú vị nhìn Varlen rồi gật đầu nhẹ.
" Được."
" Vậy thì hãy không dùng năng lượng, tự mổ và lấy một bên thận ra cho ta đi."
Varlen mở mắt lớn vì hoang mang, hắn sửng sốt trước cái giá phải trả. Nhưng rồi đầu hắn bỗng ngẫm nghĩ, hắn cho rằng sẽ có điều kì quái, vậy nên cái giá phải trả mới như vậy.
Kẻ biết tuốt thản nhiên nói:
" Khi giao dịch với ta ngươi sẽ không quỵt nợ đâu, vậy nên đừng nghĩ điều vớ vẩn. Bây giờ hãy nghĩ kĩ và cho ta quyết định."
Nhưng tâm trí của Varlen đã bị bao phủ bởi sự tò mò, nghĩ lại khoảng thời gian qua vợ mình không còn hiền lành như xưa mà thường xuyên cáu gắt luôn tránh mặt. Hắn không do dự đã quyết định rồi.
" Ta quyết định rồi ngươi không cần lo, ta sẽ đúng thoả thuận."
Kẻ biết tuốt thản nhiên đi loanh quanh với đôi chân ngắn.
" Vậy thì ta sẽ nói sau khi ngươi đưa cái giá khi trả cho thông tin mà ta đưa vậy, truyền luôn vào đầu nhé."
Varlen gật đầu, ánh mắt không hề sợ. Hắn biết nếu chỉ lấy một bên thận ra mà không có bảo vệ năng lượng thì chưa thể khiến hắn gặp nguy hiểm được, hắn chỉ cần làm nhanh hết mức để tránh mất máu quá nhiều mà thôi.
" Được."
Varlen rút con dao găm sau thắt lưng của mình, ánh kim loại sáng loá vô cùng sắc bén. Nhanh chóng hắn đã cởi bộ đồ phần thân trên đầy cơ bắp ra.
Ánh mắt căng thẳng, hơi thở gấp gáp. Bị thương nhiều rồi nhưng tự bị thương mình mà không thể tự bảo vệ mình quả thật vẫn khó tưởng.
Thận nằm ở sau khoang bụng, được bảo vệ một phần bởi lồng ngực và nằm ở hai bên cột sống.
Varlen cắn chặt răng, tinh thần hắn đã sẵn sàng. Cho dù một khi trao đổi với kẻ biết tuốt chắc chắn không thể hồi phục hay là ghép lại.
Máu bắn tung toé, con dao rạch một đường dài, Varlen quỳ run rẩy dưới đất. Hắn tạo ra một lỗ trên cơ thể, tay hắn đưa vào bên trong và nắm lấy thận, ngón tay hắn nhọn ra bằng năng lượng lập tức cắt đứt một bên thận. Hắn không dám dùng năng lượng để bảo vệ bởi vì kẻ biết tuốt cũng sẽ nhận ra mà thôi. Cơn đau khiến hai hàm răng hắn cắn và nghiến chặt như mài mòn với nhau, nước mắt chảy ra, hơi thở yếu ớt.
Tay hắn cầm quả thận vẫn mới đưa cho kẻ biết tuốt. Kẻ biết tuốt thản nhiên cầm lấy.
" Ngươi có thể chữa trị."
Nhanh chóng, Varlen dùng năng lượng ngăn máu chảy và cố gắng khép miệng vết thương từ bên trong lẫn bên ngoài. Bên trong cơ thể hắn có thừa rất nhiều máu chảy ra rất nguy hiểm, nhanh chóng miệng hắn phun ra một ngụm máu lớn để loại bỏ bớt. Trán hắn mồ hôi chảy thành dòng, hơi thở gấp gáp đang cố tự trấn tĩnh trở lại.
Sau một lúc, vết thương đã được chữa trị, nhưng vết thương bên trong thì chưa, đó là vết thương hắn tự cắt một bên thận.
-" Phải nhanh chóng đi nhờ người chữa trị mới được."
Kẻ biết tuốt hạ lớp màng trong suốt xuống, bỗng đầu hắn như có điện giật mà mở mắt lớn trắng trợn ngược. Kẻ biết tuốt vừa truyền thông tin về vợ hắn vào trong đầu hắn tất cả.
Hai mắt mở lớn, hắn không quan tâm đến kẻ biết tuốt lập tức chạy đi để chữa vết thương.
Hắn nằm trong giường, tay cầm chặt thanh kiếm dài, con mắt hắn như kẻ điên. Vết thương đã được chữa trị thành công.
Hắn đã biết toàn bộ thông tin của vợ hắn từ lúc bé cho tới lúc cưới hắn, không xót thứ gì. Khác với kí ức thông thường đôi khi còn hay quên hết, nhưng thông tin mà kẻ biết tuốt đưa không bao giờ quên và rõ như hiện thực.
Quả thực, sau khi hắn và vợ hắn cưới nhau được hai năm, trong một chuyến đi giúp người dân đang gặp khó vì không có cái ăn, cô ta đã đi phát cháo, phát quần áo cũ cho họ. Tình cờ, hắn thấy một tên gia cảnh rất nghèo đang ăn cháo vừa được phát con một góc, cơ thể bẩn thỉu. Điều này làm thu hút sự chú ý của cô ta, cô ta đã lại gần bắt chuyện và hỏi qua về tên ăn xin này.
Sau đó có thêm hai lần phát cháo giúp người dân, cô ta cũng nói chuyện với tên ăn xin này. Tên ăn xin này rất đẹp trai, cô ta đã tình cờ phát hiện được khi hắn vén mái tóc dài lên.
Điều này càng khiến cô ta có thêm hứng thú với tên ăn xin này hơn, sau nhiều lần trò chuyện, tên ăn xin luôn hỏi han cô ta một cách ân cần khiến lòng cô ta càng động. Họ chia sẻ các câu chuyện của nhau và cùng nói cười.
Một ngày nọ, cô ta đưa tên ăn xin đi tắm rửa để sạch sẽ, tắm xong nhan sắc tên ăn xin này càng trở nên trói sáng. Cô ta thì đang mặc bộ đồ đơn giản và lẻn ra ngoài tránh bị ai nhìn thấy và đội mũ trùm. Nhan sắc của cô ta cùng với tên ăn xin phải gọi là một chín một mười.
Tên ăn xin được cô ta cho tiền giúp thì càng trở nên ân cần và có vẻ đã có tình cảm với cô ta.
Một đêm sao ngập trời nào đó, hai bên đã trao cho nhau tại một căn nhà gỗ trong rừng sâu.