LightReader

Chapter 9 - Chương 9: Tiểu Bỉ Tạp Dịch và Món Quà Bí Ẩn

Cuộc gặp gỡ bất ngờ với Tô Thanh Sương ở Phế Tuyền đã để lại trong lòng Lâm Phong một cái bóng vô hình. Suốt nhiều ngày sau đó, hắn luôn sống trong trạng thái thấp thỏm, lo sợ một ngày nào đó sẽ có trưởng lão đến hỏi tội mình.

Nhưng, không có gì xảy ra cả.

Tô Thanh Sương dường như đã giữ lời. Nàng không tiết lộ bí mật của hắn. Vài ngày sau, nàng quả nhiên dẫn một nhóm đệ tử nội môn đến Phế Tuyền, nhưng chỉ lấy đi một ít bùn đen ở ven bờ rồi lặng lẽ rời đi, không hề liếc nhìn về phía Lâm Phong dù chỉ một lần.

Sự bình yên này khiến Lâm Phong khó hiểu, nhưng cũng tạm thời thở phào nhẹ nhõm. Hắn hiểu rằng mình đang ở trong một tình thế vô cùng mong manh. Hắn trở nên cẩn thận hơn bao giờ hết, giảm bớt thời gian đến Phế Tuyền, chỉ dám đến vào những đêm không trăng, khi mọi thứ chìm vào bóng tối đặc quánh nhất.

Dù vậy, nhờ vào sự bá đạo của Hỗn Độn Quy Nguyên Quyết, tu vi của hắn vẫn tiến triển đều đặn. Cuộc sống ở Tạp Dịch Viện dần đi vào một quỹ đạo yên tĩnh đến lạ thường.

Sự yên tĩnh này kéo dài cho đến một ngày đầu đông, khi một thông báo được đưa xuống, khiến cho cả Tạp Dịch Viện vốn ảm đạm bỗng sôi sục hẳn lên.

"Tiểu Bỉ Tạp Dịch sắp diễn ra rồi," Trương Bàn Tử vừa gặm một củ khoai nướng nóng hổi, vừa nói với Lâm Phong. "Mỗi năm một lần, đây là cơ hội duy nhất để đám sâu bọ chúng ta có cơ hội đổi đời."

Lâm Phong tỏ vẻ tò mò. Hắn đã nghe loáng thoáng về cuộc thi này.

"Đổi đời?"

"Phải," Trương Bàn Tử nuốt ực một miếng khoai, mắt sáng lên. "Tiểu Bỉ là một cuộc tỷ thí võ đài. Phần thưởng cực kỳ hậu hĩnh. Hạng ba sẽ được thưởng một trăm điểm cống hiến môn phái, có thể đổi lấy không ít thứ tốt. Hạng hai là một bình Luyện Cốt Đan, giúp cường hóa gân cốt. Còn hạng nhất..."

Gã mập hạ giọng, vẻ mặt đầy thèm thuồng. "Hạng nhất sẽ được thưởng một viên Tẩy Tủy Đan!"

Tẩy Tủy Đan!

Tim Lâm Phong đập mạnh một cái. Đây là một loại đan dược vô cùng quý giá, có thể gột rửa tạp chất trong kinh mạch và tủy cốt, cải thiện tư chất, là thứ mà bất kỳ tu sĩ Luyện Khí kỳ nào cũng mơ ước. Đối với một người đi theo con đường "luyện thể" như hắn, hiệu quả của nó còn lớn hơn gấp bội. Nếu có được nó, tốc độ tu luyện của hắn chắc chắn sẽ tăng vọt!

"Nhưng mà," Trương Bàn Tử thở dài, vẻ mặt lại trở về chán nản. "Nghĩ cũng đừng nghĩ. Mấy năm nay, phần thưởng luôn rơi vào tay một vài kẻ cố định. Đặc biệt là tên Vương Mãng. Hắn là quán quân ba năm liên tiếp rồi."

"Vương Mãng?"

"Ừm, một tên ác bá," Trương Bàn Tử rùng mình. "Hắn ở Tạp Dịch Viện này gần mười năm rồi, tính tình tàn độc, ra tay không biết nặng nhẹ. Mấy người bị hắn đánh cho tàn phế trong các kỳ Tiểu Bỉ trước không phải là ít. Ngươi tuy đã hạ được Lý Hổ, nhưng so với Vương Mãng thì vẫn còn non lắm. Tốt nhất là đừng tham gia."

Lâm Phong im lặng, nhưng trong mắt đã lóe lên một tia sáng quyết tâm. Tẩy Tủy Đan, hắn phải có được nó.

Buổi tối hôm đó, khi hắn trở về phòng sau một ngày làm việc, hắn phát hiện trên chiếc giường gỗ đơn sơ của mình có một cái hộp gỗ nhỏ, không có bất kỳ dấu hiệu nào. Trương Bàn Tử thì đang ngáy o o ở giường bên cạnh, rõ ràng không phải là người để lại.

Lâm Phong cảnh giác nhìn xung quanh, xác nhận không có ai, mới cẩn thận mở hộp ra.

Bên trong không phải là ám khí hay cạm bẫy, mà là một quyển sách mỏng được chép tay, giấy đã hơi ố vàng, cùng với hai hộp sứ nhỏ. Lâm Phong cầm quyển sách lên, thấy trên bìa có ghi bốn chữ: Kim Cương Quyết - Sơ Giải.

Hắn sững sờ. Đây là một bộ tâm pháp luyện thể! Tuy chỉ là phần nhập môn sơ lược, nhưng đối với hắn lúc này, nó quý giá hơn cả ngàn vàng. Sức mạnh của hắn từ trước đến nay đều là dựa vào bản năng và sự cường đại của cơ thể sau khi được Hỗn Độn khí cải tạo. Hắn hoàn toàn không có bất kỳ kỹ xảo hay chiêu thức nào. Quyển sách này chính là thứ hắn cần nhất!

Ai đã cho hắn? Trong đầu hắn lập tức hiện lên bóng hình áo trắng lạnh như băng tuyết kia. Tô Thanh Sương?

Nàng đang thử hắn? Hay đang giúp hắn? Giúp hắn hoàn thiện lời nói dối về "thân thể đặc dị"? Lâm Phong không đoán ra được, nhưng hắn biết, hắn đã nợ nàng một ân tình nữa. Hắn mở hai hộp sứ nhỏ ra, một hộp là cao bôi tan vết bầm, một hộp là thuốc trị nội thương, đều là những loại dược phẩm cấp thấp nhưng vô cùng hữu dụng.

Ôm quyển sách vào lòng, Lâm Phong cảm thấy một luồng cảm xúc phức tạp dâng lên. Hắn siết chặt nắm tay, sự quyết tâm giành lấy Tẩy Tủy Đan lại càng thêm mãnh liệt.

Những tuần lễ tiếp theo, Lâm Phong lao vào tu luyện như điên. Ban ngày, hắn vẫn làm việc như thường, nhưng trong đầu luôn suy ngẫm về những khẩu quyết trong Kim Cương Quyết. Ban đêm, sau khi hấp thu năng lượng ở Phế Tuyền, hắn lại tìm một góc khuất trong rừng để luyện tập các chiêu thức.

Kim Cương Quyết không phức tạp, nó chú trọng vào sự đơn giản, trực diện, dùng sức mạnh thuần túy để áp đảo đối thủ. Nó dạy hắn cách vận sức từ gót chân, qua eo lưng, rồi truyền đến nắm đấm; dạy hắn cách hô hấp để gia tăng sức bền; dạy hắn cách làm cho cơ bắp trở nên cứng rắn như kim cương trong khoảnh khắc.

Nếu trước đây sức mạnh của hắn là một khối sắt thô, thì bây giờ, Kim Cương Quyết chính là cái búa và cái đe, giúp hắn rèn khối sắt đó thành một thanh trọng kiếm sắc bén.

Hắn đặc biệt chuyên tâm luyện một chiêu cơ bản nhất trong sách: "Kim Cương Trụy". Đây là một cú đấm thẳng, không có gì hoa mỹ, nhưng nó yêu cầu người sử dụng phải tập trung toàn bộ tinh khí thần và sức mạnh toàn thân vào một điểm duy nhất trên nắm đấm tại thời điểm va chạm.

Trong rừng, hắn đứng trước một thân Thiết Mộc to bằng bắp đùi. Hắn hít một hơi thật sâu, hai chân đứng vững, rồi đột nhiên tung một quyền.

"Bịch!"

Một tiếng động trầm đục vang lên. Cú đấm này không giống như trước đây. Nó không tạo ra tiếng gió rít, trông rất bình thường. Nhưng khi nắm đấm của hắn chạm vào thân cây, toàn bộ khúc cây đó rung lên bần bật. Một giây sau...

"Rắc... Bùm!"

Phần thân cây bị nắm đấm chạm vào không phải là bị gãy, mà là bị nổ tung, vỡ thành vô số mảnh vụn gỗ bay tứ tung! Sức mạnh đã được xuyên thấu vào tận bên trong, phá hủy kết cấu của nó từ trong ra ngoài.

Lâm Phong nhìn nắm đấm của mình, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc và vui mừng. Hắn đã thành công!

Ngày Tiểu Bỉ cuối cùng cũng đến.

Cả Tạp Dịch Viện được nghỉ việc một ngày, tất cả mọi người đều tập trung tại một sân bãi rộng lớn ở trung tâm, nơi đã dựng sẵn một võ đài bằng đá xanh. Không khí vô cùng náo nhiệt.

Lâm Phong lặng lẽ đi vào đám đông. Hắn thấy Lý Hổ và hai tên đàn em, cánh tay đã được chữa khỏi nhưng vẫn còn băng bó, nhìn hắn với ánh mắt vừa căm hận vừa sợ hãi, không dám đến gần.

Ánh mắt của hắn lướt qua võ đài. Trên đó, có một người đang đứng chắp tay sau lưng. Gã cao gầy, mặt có một vết sẹo dài từ đuôi mắt đến khóe miệng, khiến cho khuôn mặt trông vô cùng dữ tợn. Ánh mắt gã âm trầm, liếc nhìn đám đông bên dưới như nhìn một đàn cừu non. Hắn chắc chắn là Vương Mãng.

Lâm Phong cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm từ trên người Vương Mãng, khác hẳn với sự thô lỗ của Lý Hổ.

Hắn hít một hơi thật sâu, bàn tay vô thức chạm vào quyển Kim Cương Quyết đã sờn cũ giấu trong áo. Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía những ngọn núi chính xa xăm, ẩn hiện trong mây mù. Hắn tự hỏi, liệu có một ánh mắt lạnh như băng nào đó, đang từ trên cao nhìn xuống đây không?

Tiếng trống khai mạc vang lên. Cuộc chiến giành giật cơ duyên, chính thức bắt đầu.

More Chapters