LightReader

Chapter 10 - Chương 10: Kim Cương Trụy và Nhà Vô Địch Mới

Tiếng trống vang lên, khuấy động bầu không khí vốn đã căng thẳng của Tạp Dịch Viện. Một vị quản sự bước lên võ đài, lớn tiếng công bố quy tắc của Tiểu Bỉ: "Tỷ thí điểm đến là dừng, không được cố ý đả thương tính mạng. Rơi khỏi võ đài hoặc mở miệng nhận thua đều bị tính là thất bại. Cấm sử dụng vũ khí và pháp bảo. Bắt đầu bốc thăm!"

Một cái hòm gỗ lớn được mang ra, bên trong là những thẻ bài ghi số. Từng đệ tử lần lượt lên bốc thăm để xác định đối thủ của mình trong vòng đầu tiên.

Lâm Phong bốc được số 37. Đối thủ của hắn là một gã đệ tử trông khá gầy gò, có lẽ chỉ tham gia cho có lệ.

Những trận đấu đầu tiên diễn ra nhanh chóng. Đa số các đệ tử tạp dịch thực lực không chênh lệch nhau nhiều, chủ yếu dựa vào sức khỏe và một chút may mắn. Lâm Phong đứng trong đám đông, lặng lẽ quan sát. Hắn không chỉ quan sát đối thủ, mà còn quan sát Vương Mãng.

Đến lượt Vương Mãng lên đài. Đối thủ của gã là một thanh niên to khỏe, người đã từng về hạng tư trong kỳ Tiểu Bỉ năm ngoái. Những tưởng đây sẽ là một trận đấu ngang tài ngang sức, nhưng sự thật lại vô cùng tàn khốc.

Vương Mãng thậm chí không thèm di chuyển nhiều. Gã chỉ đứng yên, dùng hai cánh tay rắn như sắt của mình để đỡ hết mọi đòn tấn công của đối phương. Khi đối phương đã thấm mệt, lộ ra sơ hở, Vương Mãng mới ra tay. Gã chộp lấy cánh tay của đối thủ, cười một cách man rợ rồi vặn ngược lại.

"Rắc!"

Tiếng xương gãy vang lên khiến tất cả mọi người rùng mình. Gã thanh niên kia hét lên thảm thiết, nhưng Vương Mãng không buông tha. Gã bồi thêm một cú đá vào đầu gối của hắn, trước khi thản nhiên ném hắn ra khỏi võ đài như ném một bao rác.

Tàn nhẫn, hiệu quả, và đầy tính răn đe. Cả sân bãi chìm trong im lặng, chỉ còn lại tiếng rên rỉ của người bị hại. Vương Mãng đứng trên đài, liếm môi, ánh mắt âm trầm quét qua đám đông, như một con mãng xà đang chọn lựa con mồi tiếp theo.

"Số 37, Lâm Phong, lên đài!"

Đến lượt Lâm Phong. Hắn bình tĩnh bước lên. Đối thủ của hắn, thấy cảnh tượng vừa rồi, mặt đã tái mét, hai chân run rẩy.

"Bắt đầu!"

Đối thủ của Lâm Phong gầm lên một tiếng để lấy dũng khí, lao về phía hắn. Lâm Phong không dùng Kim Cương Quyết. Hắn chỉ dùng những kỹ năng vật lộn cơ bản nhất, những thứ mà một người đốn củi, gánh nước lâu năm có thể có. Hắn dễ dàng né được cú đấm, thuận thế đẩy đối thủ lảo đảo. Sau vài chiêu qua lại, hắn tìm được cơ hội, dùng một đòn quét chân đơn giản khiến đối thủ ngã chổng vó, rồi đặt một tay lên cổ hắn.

"Ta... ta nhận thua!" Gã thanh niên vội vàng la lên.

Lâm Phong thắng trận đầu tiên một cách không mấy ấn tượng. Hắn không tỏ ra quá mạnh, chỉ như một người có sức khỏe tốt và phản ứng nhanh nhạy hơn một chút.

Những vòng tiếp theo, hắn vẫn giữ vững chiến thuật này. Hắn không bao giờ hạ gục đối thủ bằng một đòn, mà luôn kéo dài trận đấu một chút, dùng những kỹ năng cơ bản nhất để chiến thắng. Hắn giống như một tảng đá lầm lì, không có gì nổi bật, nhưng lại không ai có thể lay chuyển được.

Cứ như vậy, hắn thuận lợi tiến vào vòng bán kết.

Trương Bàn Tử đứng dưới đài, miệng há hốc, củ khoai trên tay cũng quên cả ăn. Gã không thể tin được tên nhóc ở chung phòng với mình lại có thể tiến xa đến như vậy.

Trận bán kết, đối thủ của Lâm Phong là một trong hai tên đàn em cũ của Lý Hổ, kẻ không bị hắn bẻ gãy tay hôm trước. Tên này thấy Lâm Phong thì vừa sợ vừa giận, gầm lên rồi lao vào như một con thú bị thương. Lâm Phong không cho hắn cơ hội nào. Lần này, hắn ra tay nhanh hơn một chút, chỉ bằng ba chiêu đã tóm được sơ hở, một cú đấm vào bụng khiến đối phương gập người lại, rồi một cú đẩy nhẹ nhàng tiễn hắn ra khỏi võ đài.

Trong trận bán kết còn lại, Vương Mãng lại một lần nữa thể hiện sự tàn độc của mình, đánh gãy ba cái xương sườn của đối thủ trước khi giành chiến thắng.

Trận chung kết, như tất cả mọi người đã dự đoán, là cuộc đối đầu giữa nhà vô địch cũ và ngôi sao mới nổi.

Lâm Phong đối mặt với Vương Mãng.

"Thằng nhóc, không ngờ ngươi cũng có chút bản lĩnh," Vương Mãng nhếch mép cười, để lộ hàm răng vàng khè. "Đánh bại được mấy tên rác rưởi kia thì đã thấy mình hay lắm rồi sao? Hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết, thế nào là tuyệt vọng."

"Bớt lời thừa đi," Lâm Phong lạnh lùng đáp.

"Tốt!" Vương Mãng gầm lên. "Để xem ngươi cứng miệng được bao lâu!"

Gã lao tới, tốc độ nhanh hơn hẳn những trận trước. Hai cánh tay gã như hai thanh sắt, liên tục tung ra những đòn tấn công hiểm hóc, nhắm vào các yếu huyệt của Lâm Phong. Đây là kỹ năng chiến đấu được mài giũa qua hàng trăm trận đánh nhau ở Tạp Dịch Viện, vô cùng thực dụng và tàn độc.

Lâm Phong lập tức rơi vào thế hạ phong. Hắn liên tục lùi lại, dùng hai tay đỡ đòn. Mỗi một lần va chạm, hắn đều cảm thấy một luồng sức mạnh âm hàn từ cánh tay của Vương Mãng truyền tới. Rõ ràng gã này cũng có một môn công pháp luyện thể nào đó, dù rất thô sơ.

"Ha ha ha! Sao thế? Chỉ biết đỡ đòn thôi à?" Vương Mãng cười lớn, đòn tấn công ngày càng dồn dập.

Lâm Phong vẫn im lặng, đôi mắt hắn bình tĩnh đến đáng sợ. Hắn đang quan sát, phân tích, và chờ đợi. Hắn đang để cho Vương Mãng bộc lộ hết tất cả các chiêu thức của mình.

Sau hơn hai mươi chiêu, Vương Mãng bắt đầu mất kiên nhẫn. Gã gầm lên một tiếng, hai cánh tay bỗng nhiên trở nên đen bóng, như được phủ một lớp sắt. "Thử Thiết Tí Công của ta đây!"

Gã tung một cú đấm toàn lực, mang theo sức mạnh có thể phá tan đá tảng. Gã tin rằng, tên nhóc này chắc chắn không thể đỡ được.

Nhưng ngay lúc này, Lâm Phong, người nãy giờ chỉ phòng thủ, đột nhiên dừng lại. Hắn không lùi nữa. Đôi mắt hắn lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.

Cơ hội đến rồi.

Đối mặt với cú đấm toàn lực của Vương Mãng, Lâm Phong không hề né tránh. Hắn cũng vung nắm đấm của mình lên. Một cú đấm trông rất bình thường, không có tiếng gió, không có khí thế kinh người.

Đó chính là "Kim Cương Trụy".

Tất cả sức mạnh của cơ thể đã được cải tạo bởi Hỗn Độn khí, tất cả tinh túy của Kim Cương Quyết, đều được dồn nén vào một điểm duy nhất trên nắm đấm đó.

Hai nắm đấm, một to lớn đen bóng, một trông có vẻ bình thường, va chạm vào nhau giữa không trung.

"BOOM!"

Một tiếng nổ trầm đục vang lên, còn lớn hơn cả tiếng trống khai mạc.

Vẻ mặt tự tin của Vương Mãng cứng đờ. Nụ cười của gã vụt tắt, thay vào đó là một sự kinh hoàng tột độ. Gã cảm thấy một luồng sức mạnh không thể chống đỡ, không phải là sức mạnh của sự va chạm, mà là một sức mạnh có tính xuyên thấu, như một mũi khoan bằng kim cương, phá tan lớp phòng ngự "Thiết Tí Công" của gã, rồi nghiền nát xương cốt bên trong.

"RĂNG RẮC!!!"

Cả cánh tay của Vương Mãng bị bẻ gập lại một cách dị dạng. Sức mạnh kinh hoàng không dừng lại ở đó, nó hất văng cơ thể to lớn của gã bay ngược về phía sau, bay ra khỏi võ đài, rồi rơi bịch xuống đất, làm bắn lên một đám bụi mù. Gã nằm đó, co giật vài cái rồi bất tỉnh, cánh tay đã hoàn toàn biến dạng.

Toàn bộ Tạp Dịch Viện, hơn một ngàn người, tất cả đều im phăng phắc.

Gió lạnh thổi qua, mang theo sự tĩnh lặng đến rợn người.

Sau một lúc lâu, vị quản sự mới hoàn hồn, lắp bắp tuyên bố: "Trận... trận chung kết kết thúc! Người chiến thắng... là Lâm Phong!"

Lâm Phong thở ra một hơi dài, cảm thấy cánh tay hơi tê dại. Cú đấm vừa rồi đã tiêu hao gần nửa sức lực của hắn. Hắn lặng lẽ bước xuống đài. Đám đông tự động dạt ra thành một con đường, nhìn hắn với ánh mắt vừa kính sợ, vừa xa lạ.

Hắn đã trở thành nhà vô địch mới của Tạp Dịch Viện.

Vị quản sự run rẩy mang một cái hộp gấm đến trước mặt hắn. "Đây... đây là phần thưởng cho người thắng cuộc. Một viên... Tẩy Tủy Đan."

Lâm Phong nhận lấy cái hộp, cảm nhận được sự ấm áp của viên đan dược bên trong. Hắn đã đạt được mục tiêu của mình. Nhưng khi nhìn những ánh mắt xung quanh, hắn biết, những ngày tháng yên tĩnh của mình ở Tạp Dịch Viện... đã thực sự chấm dứt rồi.

More Chapters