LightReader

Chapter 36 - Chương 36: Thiên Kiếp trong Vực Sâu và Bàn Tay Giữa Bão Tố

Cảm giác khi khối Hỗn Độn Ma Tâm chui vào cơ thể, không phải là sự dung hợp, mà là một cuộc xâm lăng!

Lâm Phong cảm thấy như có một mặt trời đen kịt nổ tung trong đan điền của mình. Luồng Hỗn Độn khí mà hắn đã khổ công tu luyện, vốn đã đạt đến trạng thái "Nhất Cảnh" viên mãn, giờ đây lại bị một luồng sức mạnh hỗn loạn, cuồng bạo và cổ xưa hơn gấp bội xé nát. Nó không tuân theo sự điều khiển của hắn. Nó chỉ có một bản năng duy nhất: hủy diệt và đồng hóa.

"GRÀÀÀÀÀ!!!"

Lâm Phong ngửa cổ lên trời, phát ra một tiếng gầm không còn giống tiếng người. Đôi mắt hắn nhanh chóng mất đi tiêu cự, thay vào đó là một màu xám đen của sự hỗn mang. Một luồng khí tức kinh hoàng, bạo ngược tỏa ra từ người hắn, khiến cho những tảng đá xung quanh bắt đầu rạn nứt, rồi vỡ tan thành bụi. Hắn đang mất đi sự khống chế. Ý thức của hắn giống như một chiếc thuyền con, đang bị một cơn sóng thần của sự hỗn loạn nguyên thủy nhấn chìm.

Trong đầu hắn chỉ còn lại những ý niệm hủy diệt thuần túy. Phá vỡ tất cả! Nghiền nát tất cả! Trả mọi thứ về với hư vô!

Tô Thanh Sương đứng từ xa, sắc mặt trắng bệch. Nàng cảm nhận được một luồng uy áp còn đáng sợ hơn cả Tàn Hồn của vị Thái Cổ Chiến Tướng lúc trước. Đây không còn là sức mạnh của Lâm Phong nữa, mà là sức mạnh của chính khối Hỗn Độn Ma Tâm kia. Nó đang cố gắng chiếm đoạt cơ thể của hắn, biến hắn thành một con rối, một con ma đầu thực sự.

Nàng đứng trước một lựa chọn sinh tử.

Lựa chọn lý trí nhất lúc này là lập tức quay người bỏ chạy. Nếu Lâm Phong hoàn toàn mất đi khống chế, nàng sẽ là mục tiêu đầu tiên bị hủy diệt. Nàng và hắn, xét cho cùng, chỉ là một mối quan hệ đồng minh tạm thời được xây dựng trên lợi ích. Nàng không có nghĩa vụ phải liều mạng vì hắn.

Nhưng... hình ảnh của thiếu niên áo xám kiên cường đỡ đòn cho nàng, hình ảnh hắn bình tĩnh đối mặt với các trưởng lão, hình ảnh nụ cười tự tin của hắn khi nói "không phải là sống sót, mà là xem chúng ta có thể mang đi được bao nhiêu cơ duyên", tất cả lại hiện lên trong đầu nàng. Nàng cắn chặt đôi môi anh đào. Nàng, Tô Thanh Sương, chưa bao giờ là một kẻ bỏ rơi đồng đội của mình.

"Đã nói đây là một khoản đầu tư," nàng tự nhủ, ánh mắt trở nên kiên định. "Thì không thể để nó thua lỗ được!"

Nàng không lùi, mà tiến. Nàng không thể đến gần, luồng khí hỗn loạn kia sẽ xé nát nàng. Nàng ngồi xếp bằng xuống ngay tại chỗ, hai tay kết thành một ấn quyết phức tạp trước ngực.

"Băng Tâm Trấn Hồn Chú!"

Nàng hét lên một tiếng, giọng nói trong trẻo như tiếng chuông băng. Một luồng ý chí vô cùng tinh thuần, lạnh lẽo nhưng không tàn nhẫn, từ thức hải của nàng bắn ra, hóa thành một mũi tên ánh sáng màu xanh biếc, xuyên qua cơn bão năng lượng hỗn loạn, bắn thẳng vào giữa trán của Lâm Phong.

Đây không phải là một đòn tấn công. Đây là một sự cứu rỗi. Nàng đang dùng chính linh hồn và đạo tâm của mình để cố gắng đánh thức ý thức đang chìm dần của hắn.

Trong thế giới nội tâm của Lâm Phong.

Hắn đang chìm trong một biển hỗn loạn màu xám. Ý thức của hắn sắp tan biến. Hắn đã quên mình là ai, quên đi thù hận, quên đi tất cả.

Đúng lúc đó, một luồng ánh sáng xanh biếc, mát lạnh xuyên qua bóng tối, chiếu rọi vào linh hồn hắn. Cùng với đó là một giọng nói lạnh lùng nhưng lại vô cùng rõ ràng vang lên:

"Lâm Phong! Tỉnh lại! Thủ vững tâm thần! Đừng để nó nuốt chửng ngươi!"

Giọng nói này, giống như một tiếng sấm giữa trời quang, đã đánh thức ý chí sâu thẳm nhất của hắn.

Ta là ai?

Ta là Lâm Phong!

Ta đến đây để làm gì?

Báo thù! Ta phải báo thù cho cha mẹ, cho cả thôn Vong Trần!

Sự căm hận và ý chí sinh tồn mãnh liệt bùng lên. Hắn không thể chết ở đây! Hắn không thể bị biến thành một con quái vật!

Hắn gầm lên trong tâm thức, không còn cố gắng chống lại luồng sức mạnh hỗn loạn kia nữa. Hắn nhớ lại sự giác ngộ từ chiếc Nghê Lân: Hỗn Độn là khởi nguồn của tất cả, nó có thể là một, cũng có thể là vạn!

Hắn bắt đầu dùng ý chí của mình để dẫn dắt, để "thuyết phục" luồng sức mạnh điên cuồng kia. Hắn không ép nó, mà hòa làm một với nó. Hắn dùng chính ký ức, sự căm hận, nỗi đau của mình để làm "nhiên liệu" cho quá trình dung hợp.

Luồng Hỗn Độn khí dạng lỏng trong đan điền, sau khi được bổ sung bởi Hỗn Độn Ma Tâm và sự dẫn dắt của ý chí Lâm Phong, bắt đầu một sự thay đổi về chất kinh người. Nó không chỉ đặc quánh lại, mà bắt đầu kết tinh. Từ trung tâm của đan điền, một hạt tinh thể nhỏ màu xám đen bắt đầu hình thành. Nó giống như một hạt giống của Đạo, một phôi thai của một thế giới mới.

Hỗn Độn Nhị Cảnh: Đạo Thai Kỳ!

Bên ngoài, cơn bão năng lượng hỗn loạn quanh người Lâm Phong từ từ dịu đi, rồi như trăm sông đổ về một biển, toàn bộ chui vào trong cơ thể hắn. Hắn lảo đảo, rồi ngã quỵ xuống đất, hoàn toàn kiệt sức.

Tô Thanh Sương vội vàng bay tới, đỡ lấy hắn. Nàng thấy hắn tuy đã bất tỉnh, nhưng hơi thở đã ổn định, khí tức trên người không còn cuồng bạo nữa, mà trở nên sâu lắng, nội liễm đến mức nàng cũng không thể nhìn thấu.

Nàng thở phào một hơi, cảm thấy cả người mềm nhũn. Việc thi triển Băng Tâm Trấn Hồn Chú vừa rồi đã tiêu hao gần hết tâm thần của nàng. Nàng nhìn thiếu niên đang bất tỉnh trong lòng mình, vẻ mặt vô cùng phức tạp. Hắn lại nợ nàng một mạng. Nhưng nàng cũng biết, nếu không có hắn, một mình nàng cũng không thể đi được đến đây. Mối quan hệ giữa họ, đã không còn có thể dùng hai chữ "liên minh" hay "đầu tư" để hình dung nữa. Nó đã trở thành một sự ràng buộc vận mệnh không thể tách rời.

Nàng lấy ra một viên đan dược hồi phục linh lực và tâm thần thượng hạng, nhẹ nhàng đặt vào miệng Lâm Phong. Đây là viên đan dược mà chính nàng cũng không nỡ dùng.

Khi dược lực của viên đan bắt đầu có tác dụng, Lâm Phong từ từ tỉnh lại. Hắn mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng nhưng có chút mệt mỏi của Tô Thanh Sương ở ngay trước mắt.

Hắn nở một nụ cười yếu ớt. "Đa tạ... lần nữa."

Tô Thanh Sương quay mặt đi, để che giấu sự bối rối thoáng qua trong mắt. Nàng lạnh lùng nói: "Đừng có chết ở đây. Ngươi chết rồi, ai sẽ dẫn ta ra khỏi cái nơi quỷ quái này?"

Dù lời nói có cứng rắn, nhưng hành động quan tâm của nàng không thể che giấu được.

Đúng lúc này, từ sâu trong vực thẳm, một tiếng đàn cổ xưa, du dương, mang theo một sự yên bình đến lạ thường, từ từ vang lên. Tiếng đàn đó dường như có một ma lực kỳ lạ, nó có thể xoa dịu luồng Thái Cổ Ý Chí cuồng bạo trong không khí.

Hai người cùng lúc nhìn về phía phát ra âm thanh, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Giữa một nơi là nấm mồ của thần ma, một nơi tràn ngập oán niệm và ý chí hủy diệt, tại sao lại có tiếng đàn? Ai đang ở đó? Là cơ duyên, hay là một cạm bẫy còn đáng sợ hơn?

Bí ẩn của Đoạn Hồn Uyên, dường như chỉ vừa mới bắt đầu hé lộ.

More Chapters