LightReader

Chapter 3 - Chương 3: Trọng Lượng Của Ánh Nhìn

Lucien cảm thấy những thớ gỗ thô ráp cọ vào tay khi hắn xếp lại hàng rào bị phá vỡ. Một công việc chậm chạp, tẻ nhạt. Hắn cố tình để mình chìm đắm trong đó, trong sự lặp lại của những cử động đơn giản. Sự đơn điệu là một nơi ẩn náu tốt.

Hắn nghe thấy tiếng bước chân trên nền đất nện sau lưng, nhẹ nhàng và có chủ đích. Hắn không cần quay lại cũng biết là ai. Hắn có thể cảm nhận được sự tập trung của cô, giống như cảm giác có một con mèo rừng đang quan sát mình từ xa.

"Họ giao cho cậu công việc nặng nhọc quá nhỉ."

Giọng nói của Elara vang lên. Lucien giật mình, một phản xạ được tính toán kỹ lưỡng. Hắn làm rơi thanh gỗ đang cầm, tạo ra một tiếng "cạch" khô khốc. Hắn quay lại, mở to mắt.

"E-Elara," hắn lắp bắp, để cho một chút run rẩy len vào giọng nói.

Cô đứng đó, khoanh tay trước ngực. Hắn để ý cách cô đứng, trọng lượng dồn đều trên cả hai chân. Một tư thế cân bằng, sẵn sàng. Ánh mắt cô không có sự thương hại. Nó sắc bén.

Cô ta không đến đây để hỏi thăm, một ý nghĩ lạnh lẽo hình thành. Trận đấu bắt đầu.

"Tôi chỉ muốn xem cậu có sao không," cô nói. Lời nói của cô thật tử tế. Nhưng Lucien nghe thấy sự giả dối trong đó. "Hôm qua cậu đã ở rất gần con quái vật đó."

Đòn thăm dò đầu tiên. Mở đầu bằng một sự thật không thể chối cãi.

"Tôi... tôi vẫn còn run," hắn đáp, mắt nhìn xuống đất, vào đôi ủng của mình. "Thật may mắn là cậu và những người lính gác đã ở đó." Hắn đẩy trách nhiệm của sự sống sót cho người khác. Một lời thú nhận của sự yếu đuối.

Hắn nghe thấy cô bước một bước lại gần. "Đúng vậy," cô nói chậm rãi, và hắn có thể cảm nhận được ánh mắt cô đang quét qua mình. "Rất nhiều sự may mắn. Ví dụ như đống thùng gỗ kia."

Hắn cảm thấy tim mình hẫng đi một nhịp, nhưng cơ thể hắn không phản ứng. Hắn vẫn giữ vai trò của một kẻ sợ sệt.

"Nó đổ sập vào một thời điểm rất... đúng lúc," cô nói tiếp. "Khiến con quái vật thứ hai quay đi."

Cô không còn hỏi. Cô đang trình bày các bằng chứng.

Cô ta đang buộc tội ta. Một cách gián tiếp.

Hắn ngước lên, cố tạo ra một vẻ mặt hoang mang, bối rối. "Thật sao? Lạy các Khế ước! Lại một sự may mắn nữa!" Hắn thốt lên, giọng nói mang vẻ kinh ngạc và nhẹ nhõm. Hắn không tranh cãi với sự thật của cô. Hắn chỉ diễn giải nó theo cách của một kẻ ngốc.

Hắn thấy một cơ mặt của cô khẽ co giật. Một dấu hiệu của sự thất vọng. Cô đã mong đợi một phản ứng khác.

"Đúng vậy," cô lặp lại, và Lucien nghe thấy sự khô khốc trong giọng nói của cô. "May mắn."

Cô im lặng. Sự im lặng kéo dài. Hắn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, một nhịp điệu chậm rãi, đều đặn, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài hoảng hốt mà hắn đang cố thể hiện. Hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của cô đang khoan sâu vào mình, cố gắng tìm một vết nứt.

"Cậu có vẻ không giống một người có linh hồn trống rỗng," cô đột ngột nói.

Lời nói đó giống như một cú đấm. Trực diện.

Bên trong, vực thẳm của hắn vẫn tĩnh lặng. Nhưng hắn biết, đây là thời khắc quyết định.

Vẻ hoang mang trên mặt Lucien biến mất. Hắn để cho nó được thay thế bằng một nỗi đau đớn, một sự tổn thương sâu sắc. Hắn lùi lại một bước, cảm giác như mặt đất đang sụp đổ dưới chân. "Tại sao... tại sao cậu lại nói vậy?" Hắn nghe thấy giọng mình vỡ ra. "Đá Giao Ước đã nói... Mọi người đều biết. Tôi là một cái vỏ rỗng."

Hắn đã biến lời buộc tội của cô thành một hành động tàn nhẫn. Hắn không phòng thủ. Hắn phơi bày "vết thương", buộc cô phải nhìn vào những gì cô vừa làm: xát muối vào nỗi đau của một kẻ bị ruồng bỏ.

Hắn thấy cô chùn lại. Sự sắc bén trong mắt cô được thay thế bằng một chút bối rối. Một sự không chắc chắn. "Tôi... tôi không có ý đó."

"Xin cậu," hắn ngắt lời, và hắn ngẩng lên, để cô thấy đôi mắt ngấn nước của mình. Hắn cảm nhận được vị mặn đắng giả tạo trên đầu lưỡi. "Đừng."

Hắn đã thắng.

Elara im lặng một lúc lâu. Hắn chỉ nghe thấy tiếng gió rít. Cuối cùng, hắn nghe thấy cô thở ra một hơi dài. "Tôi xin lỗi," cô nói. Hắn nghe thấy sự gượng ép trong lời nói đó.

Cô quay người và bước đi.

Lucien đứng đó, nhìn theo bóng lưng cô. Hắn không còn cảm thấy ánh mắt của cô nữa.

Hắn từ từ cúi xuống nhặt lại thanh gỗ.

Khi hắn đứng thẳng dậy, không còn ai quan sát, khuôn mặt hắn trở nên vô cảm. Sự đau khổ tan biến.

Lớp vỏ bọc đã có một vết nứt, hắn nghĩ. Cô ta không bị lừa. Cô ta chỉ tạm thời bị đẩy lùi.

Hắn cảm nhận được một mối nguy hiểm mới, một mối nguy hiểm không đến từ những con quái vật có nanh vuốt.

Sự quan sát của cô ta.

Ánh mắt hắn hướng về phía những tàn tích cổ xưa nằm mờ ảo ở đường chân trời.

Phải đẩy nhanh tiến độ.

More Chapters