LightReader

Chapter 4 - Chương 4: Dòng Chảy Vận Mệnh

Thời gian không chờ đợi ai. Elara cũng vậy.

Lucien tìm đến Trưởng lão Borin khi những người khác đang bận rộn với cuộc họp phòng thủ. Hắn cúi đầu thấp, giọng nói rụt rè, ánh mắt dán chặt xuống mũi giày của ông ta. "Thưa trưởng lão... con có thể ra ngoài bìa rừng phía tây để tìm thêm củi và thảo dược không ạ?"

Hắn nghe thấy tiếng thở dài khó chịu của Borin. Hắn cảm nhận được ánh nhìn khinh thường lướt qua mình. "Đi đi. Đừng có về tay không."

Lucien nhận lấy cái giỏ nan cũ kỹ, cảm thấy những sợi nan khô ráp cứa vào tay. Họ không coi ta là một mối rủi ro. Họ coi ta là một gánh nặng. Đó là tấm giấy thông hành hắn cần.

Khi hắn bước ra khỏi cổng thị trấn, không khí bên ngoài mang một cảm giác khác. Nó khô hơn, lạnh hơn. Hắn đi theo con đường mòn một lúc, rồi rẽ vào vùng đất hoang xám xịt. Dưới chân hắn, mặt đất nứt nẻ, giòn tan. Hắn nhìn thấy những cây cối xoắn xuýt thành những hình thù kỳ dị. Hắn không chỉ thấy vỏ cây khô khốc. Hắn nhìn thấy những đường vân năng lượng mờ nhạt vẫn còn bám trên chúng, tàn dư của những câu thần chú cổ xưa.

Hắn có thể "đọc" được cảnh tượng này. Một trận chiến đã diễn ra ở đây hàng thế kỷ trước. Hắn nhận ra dấu vết của một "Khế ước Hủy diệt Cấp Bảy". Thô thiển, nhưng mạnh mẽ. Đối với hắn, nơi này không hoang tàn. Nó là một cuốn sách lịch sử đang mở.

Hắn tiếp tục đi về phía tây, hướng đến một tòa tháp đổ nát nhô lên khỏi đường chân trời như một chiếc răng gãy. "Ngọn Đuốc Gãy". Cái tên mà lũ ngốc này đặt cho nó.

Hắn nhớ lại cái tên thật của nó: Tháp Thiên văn Sơ Khai.

Khi bước qua khung cửa vòm đổ nát, không khí bên trong như đặc lại. Mùi bụi và sự mục rữa xộc vào mũi hắn. Ánh sáng yếu ớt chiếu qua mái vòm vỡ nát, tạo ra những cột sáng mờ ảo trong không gian tối tăm. Bụi phủ dày đến mắt cá chân, và hắn cảm thấy nó mềm xốp dưới mỗi bước đi.

Nhưng sàn nhà thì khác.

Lucien quỳ xuống, phủi đi một lớp bụi mỏng. Bên dưới là một bề mặt đen bóng, lạnh lẽo và nhẵn thín. "Kính Thiên thể". Nó không phản chiếu ánh sáng. Nó dường như đang nuốt chửng nó.

Và sâu bên trong lớp kính đen, hắn nhìn thấy chúng. Hàng ngàn điểm sáng li ti, mờ ảo, bất động. Một mô hình vũ trụ đã ngừng hoạt động. Thư viện Tinh tú.

Hắn đặt lòng bàn tay lên bề mặt lạnh lẽo. Hắn cảm nhận được sự tĩnh lặng của nó. Không có phản ứng. Nó không nhận ra một linh hồn trống rỗng.

Chỉ một chút thôi, hắn nghĩ. Một mảnh vỡ nhỏ nhất.

Hắn tập trung ý chí, cho phép một tia năng lượng của Chúa tể Nghịch Ước rò rỉ qua da thịt. Không phải một câu thần chú, mà là một sự hiện diện. Một lời khẳng định về bản chất thật của hắn.

Hắn cảm thấy một sự rung động nhẹ dưới lòng bàn tay.

Sàn đá đen không sáng lên. Nó trở nên sâu thẳm hơn, như thể một vực thẳm vừa mở ra ngay dưới chân hắn. Ánh sáng trong phòng dường như bị hút vào đó.

Những ngôi sao li ti bên trong bắt đầu chuyển động. Ban đầu chậm rãi, rồi nhanh dần. Chúng không còn là những điểm sáng ngẫu nhiên. Chúng tự sắp xếp lại, tạo thành những dòng chảy, những tinh vân xoáy tròn. Lucien nhìn thấy những quy luật cổ xưa đang được tái hiện.

Đây không phải là bầu trời. Đây là dòng chảy của Vận mệnh. Bản đồ của chính "Hệ Thống Khế ước".

Tâm trí hắn quét qua hàng tỷ điểm dữ liệu. Hắn nhìn thấy những "ngôi sao" đã tắt – tượng trưng cho những Khế ước Tối cao đã bị phá vỡ hoặc lãng quên. Hắn thấy những dòng sông năng lượng đã cạn khô. Một vũ trụ đang chết dần.

Nhưng hắn không tìm kiếm sự sống. Hắn tìm kiếm sự bất thường. Một lỗi trong hệ thống.

Và rồi, hắn thấy nó.

Ở rìa của tấm bản đồ, trong một khu vực tối tăm, một ngôi sao đơn độc đang nhấp nháy yếu ớt. Nó không giống bất cứ thứ gì khác. Ánh sáng của nó mang một màu đỏ thẫm như máu cũ. Nó bị cô lập, nằm ngoài mọi dòng chảy, mọi quy luật đã biết. Một sự tồn tại bị ruồng bỏ.

Khi hắn tập trung ý nghĩ vào nó, một phản ứng dây chuyền xảy ra. Một tia sáng đỏ rực, mỏng như sợi chỉ, bắn ra từ ngôi sao đó. Nó cắt ngang qua tấm bản đồ phức tạp và dừng lại ở một điểm khác – một chòm sao nhỏ, mờ nhạt nhưng vẫn còn hoạt động.

Lucien nín thở. Hắn nhận ra hình dạng đó.

Một con mắt đang khép hờ. Biểu tượng cổ của "Nơi Ẩn mình".

Tia sáng đỏ rực kết nối một thứ bị ruồng bỏ với một nơi đã bị lãng quên.

Manh mối đầu tiên. Con đường để phá vỡ cái lồng này.

More Chapters