Zareth đứng giữa căn phòng tầng hai, nơi từng là dấu tích của nghi lễ máu trước kia. Cậu đã lau sạch mọi thứ — máu khô, tàn tro, dấu vẽ cháy sém đều bị xoá khỏi nền gạch, nhưng cậu vẫn cảm nhận được thứ dư chấn nằm lặng trong đá, như hơi thở thoi thóp của một tàn tích chưa yên.
Bó nhang đã được cắm vào ba góc căn phòng, đốt cháy cùng lúc. Khói nhang dày, lạnh và tê rát mũi, kéo thành đường chéo lên mái trần hoen ố. Vòng nghi lễ mới được vẽ bằng phấn xám, đường nét chuẩn, không sai lệch dù chỉ một khúc gãy. Con gà được đặt chính giữa, nằm yên, không kêu, như thể đã hiểu vai trò của mình.
Zareth đứng bên ngoài vòng, tay cầm cuốn sách cũ. Trên một trang ngả nâu, dòng chú cổ ngữ đã được đánh dấu — đoạn triệu hồi nghịch hướng, cấu trúc bị đảo ngược để không gọi đến, mà mở lối thoát cho kẻ từng bị kéo đến.
Cậu đọc chậm, từng âm tiết vang lên không giống tiếng người. Giọng trầm và kéo dài, dội ngược vào tường, sau đó tự lan ra theo khói nhang.
Không khí trong phòng nặng dần. Đầu Zareth chậm rãi đau như có kim luồn qua xương trán. Con gà trong vòng run bắn, mắt mở to, cổ co giật. Ánh sáng từ cửa sổ bỗng mờ đi. Cả căn phòng chìm vào gam xám đục, rồi chuyển sang tối mịt.
Một làn sương đặc trào lên từ giữa vòng nghi lễ. Nó không bốc theo chiều dọc mà lan ngang như nước chảy. Chỉ sau vài giây, toàn bộ không gian trước mặt Zareth bị che phủ. Cậu còn cảm nhận mặt đất dưới chân, nhưng mọi thứ trước mắt đã bị nuốt trọn.
Hít vào — mùi sắt gỉ. Thở ra — cổ họng khô rát. Sương đặc đến mức ép chặt ngực, khiến mọi chuyển động đều chậm lại như bị kéo dưới nước.
Zareth định bước lùi, thì không gian quanh cậu chuyển động như dòng chảy đổi hướng. Sương mù tràn ngược trở lại, rồi đột ngột tan dần.
Không gian mới dần hiện ra, từng chi tiết như vẽ bằng cọ chậm trên nền đen.
Zareth vẫn đứng, bàn chân chạm mặt phẳng lạnh như đá, nhưng chẳng thấy được cấu trúc gì rõ ràng. Bốn phía là bóng tối sâu thẳm, không có trần, không có tường, không có cửa ra vào. Ánh sáng nhạt tỏa từ một bàn tròn khổng lồ phía trước, như thể chỉ phần ấy được phép tồn tại trong ánh nhìn.
Bàn được khắc từ đá đen, viền chạm ký hiệu xoắn lặp, như mô phỏng chuyển động của thời gian đóng băng. Mười người ngồi quanh bàn, hình dạng đều có đường nét rõ ràng — thân thể, trang phục, cử chỉ — nhưng khuôn mặt lại mờ ảo, như bị phủ lớp hơi nước mỏng. Mỗi người mang một khí chất khác nhau: có kẻ mặc áo choàng tím, lưng thẳng, ngón tay đeo nhẫn bạc; có người choàng giáp nặng, vai rộng, ngồi trầm mặc như tảng đá; có phụ nữ đội mạng che mặt, váy xám buông đến chân ghế.
Zareth bước về phía trước. Chỉ có một chỗ duy nhất nằm cao hơn phần còn lại.
Một ngai vàng đứng tách biệt khỏi bàn đá, đặt trên bậc tam cấp. Lưng ghế dựng đứng, chân chạm đầu rồng quấn trụ, vải bọc lưng bạc màu, còn vết đỏ đã sẫm lại như máu lau chưa sạch. Ánh sáng chiếu lên nó nhiều hơn các vị trí khác, như để phân định rõ ràng chủ nhân.
Cậu dừng lại, tay đặt lên tay vịn lạnh ngắt. Mười người vẫn không ngẩng đầu. Không ai động đậy, nhưng hơi thở của họ rõ ràng, không gian như rung khẽ.
Zareth ngồi xuống. Ngai không lún, không rung. Mặt đá lạnh từ lưng ghế truyền vào sống lưng cậu, xuyên đến tận cột sống.
Từ góc nhìn của những người bên dưới, hình bóng ngồi trên ngai bị khói đen bao phủ, che kín toàn thân. Giữa làn sương ấy chỉ có hai ánh mắt trắng nhợt nổi bật, lơ lửng trong mảng tối.
Người đầu tiên lên tiếng là một giọng nam trầm, giọng miền đông Ishtar, chậm rãi và có chút giễu cợt:
"Thường thì phải có báo trước. Lần này bị kéo đến thế này, ta không chắc nên ngạc nhiên hay thấy thích thú."
Người bên cạnh hắn, giọng già hơn, khàn và có vẻ từng trải:
"Cái không gian này... ổn định một cách đáng sợ. Mấy thằng pháp sư dưới đáy tầng cũng chẳng dựng nổi thứ như vậy."
Một phụ nữ che mạng, ngón tay đặt lên bàn đá, lên tiếng nhẹ như gió:
"Hắn không nói gì. Cứ ngồi đó như thể đã chờ từ rất lâu. Có thể hắn không cần phải giải thích."
Một kẻ choàng áo đen, giọng nói nhanh và xẵng:
"Nếu hắn không định lên tiếng, ta chẳng ở lại lâu. Ta còn nhiều việc hơn là ngồi nhìn một cặp mắt phát sáng."
Người mặc giáp nặng, ngồi im nãy giờ, cất giọng trầm đều:
"Đừng nóng. Ai triệu hồi được mười kẻ như chúng ta vào cùng một không gian... thì không phải loại tầm thường. Nên kiên nhẫn."
Một người khác lên tiếng từ phía xa bàn:
"Tôi chỉ muốn biết... hắn là ai, và sức mạnh gì khiến mọi thứ trở nên như thế này."
Không ai cười. Không ai đập bàn. Cuộc đối thoại diễn ra trong sự tĩnh lặng tuyệt đối. Dù giọng điệu khác nhau, mỗi lời đều mang một nỗi e dè, có kẻ cố tỏ ra ngạo mạn, có người giữ khoảng cách, nhưng ánh mắt họ — tất cả — vẫn hướng lên ngai vàng nơi bóng đen ngồi bất động.
Zareth vẫn không nói. Không một cử chỉ, không một biểu cảm. Nhưng từ sự im lặng ấy, thứ áp lực vô hình cứ siết chặt dần không khí quanh bàn đá.
Họ chưa biết tên cậu. Nhưng từng người đều cảm nhận rõ — hắn vừa bước qua cánh cổng không ai khác mở được.