Sáng hôm sau, công ty Ryui bỗng họp khẩn và kết cục là cắt giảm nhân sự, một câu nói như đấm thẳng vào mặt của Ryui vốn vô tư hoạt bát.
Ryui vẫn ngồi yên khi đến giờ tan làm, anh không nói gì, chỉ nhìn vào mặt bàn, tay xoay xoay cây bút như thể nó có thể vẽ ra lối thoát cho mình.
Một tiếng thở dài bật ra — nhẹ nhưng đủ nặng để ai đó hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra trong lòng, trong đời của anh.
“Anh rời công ty với tờ thông báo chẳng cần thiết. Phố vẫn đông, người vẫn hối hả, chỉ có anh đứng lặng, bỗng thấy mình lạc hậu giữa thế giới đang chạy như điên.”
Ryui đi lang thang không mục đích, ghé qua vài nơi, nộp hồ sơ xin việc. Mặt ai cũng lịch sự, nụ cười ai cũng giống nhau, mà lời từ chối thì lại khác.
“Chúng tôi sẽ liên hệ sau.”
"Hiện chúng tôi chưa cần người, mong anh..."
Chiều dần xuống, anh dừng lại trước một cửa hàng sách nhỏ kiêm tiện lợi, ánh đèn vàng tỏa ra thứ ấm áp dịu mờ, như một chốn nghỉ giữa con phố lạnh.
Và rồi anh thấy cô gái hôm trước.
Miye đang đứng sắp xếp sách trên kệ, tóc buộc hờ, gương mặt nghiêng nghiêng nghiêm nghị.
Cảnh tượng ấy làm Ryui khựng lại, một chút ngỡ ngàng, một chút… lạ lẫm.
Anh đẩy cửa, tiếng chuông leng keng vang lên.
“Lại là anh à?” Miye nói, giọng bình thản, không ngạc nhiên, không mừng rỡ, chỉ như đang gặp người không nên gặp.
Ryui gãi đầu:
“Ờ… tôi đi ngang qua, thấy cô nên ghé.”
“Anh định mua gì nào?"
“Chắc là nước.”
“Loại nào?”
"Loại...thôi gì cũng được”
Miye quay sang, nhướng mày, nhìn sang và bắt gặp mặt ryui đang đờ ra:
“Anh bị gì đấy? Thất tình à, mặt thộn thế kia?"
Ryui cười ngượng:
“Xin lỗi nhé, tôi mới bị thất nghiệp rồi, đầu óc hơi đơ.”
Miye ngừng tay sắp sách.
“Thất nghiệp?”
“Ừ, sáng nay. Công ty cắt giảm nhân sự"
Cô im lặng một lúc. Rồi đặt hộp sách xuống, nhìn anh:
“Thế rồi lang thang tìm việc nãy giờ à?"
Ryui ngẩng lên, ngạc nhiên:
“Sao cô biết?"
Miye chán nản:
"Cần phải hỏi anh mới biết à? Anh đang cầm gì trên tay?"
Miye chỉ vào tập hồ sơ xin việc Ryui đang cầm
Ryui cười khẽ:
"Đúng như tôi nghĩ, tôi không đoán được suy nghĩ của cô, cô hay thật đấy"
Miye ngồi xuống ghế ở chỗ quầy thanh toán:
"Hừm, may cho anh, còn thiếu một chân bảo vệ, nhận thì làm, còn hơn là thất nghiệp"
Anh gật đầu lia lịa, mặt hớn hở lên thấy rõ:
"Tôi được thật à, cảm ơn cô nhiều lắm Miye"
Cô chỉ khẽ đáp, giả vờ làm mặt hơi căng:
“Đừng cảm ơn sớm. Làm dở là tôi báo chủ đuổi anh đi chứ nhờn à?.”
Buổi tối đầu tiên Ryui làm việc ở cửa hàng, mưa lại lất phất.
Cửa kính mờ hơi nước, Miye ngồi ở quầy, ánh đèn vàng phản chiếu lên gương mặt cô một vẻ dịu mà xa.
Ryui ngồi cách Miye một cánh cửa, cô bên trong tiệm, anh bên ngoài, trông anh rất nghiêm túc với công việc mới này.
Miye lúc này xoay nhẹ ghế và nghiên đầu nhìn anh, nói vọng ra:
"Chà, nghiêm túc đấy chàng trai"
Ryui giật mình, hơi ngại:
“Cảm ơn cô Miye, không có cô tôi không biết phải làm sao nữa"
Nói xong anh đỏ mặt hơn và quay đi, chợt nhận ra đó không khác gì một câu tỏ tình hay tình cảm.
Miye thì hơi nheo mắt, định móc mỉa nhưng lại thôi
“Chuyện bình thường thôi”
Tối muộn, sau khi dọn dẹp, họ cùng đi bộ ra bờ sông gần đó.
Trời không mưa, nhưng gió thì mạnh.
Miye đứng chống tay lên lan can cầu, tóc bay nhẹ, ánh đèn vàng trải dài trên mặt nước loang loáng, cô không nhìn Ryui mà chậm rãi rút ra một điếu thuốc châm lửa, làn khói được phà xuống khi cô chăm chú nhìn mặt nước.
Ryui đứng cách vài bước, im lặng nhìn làn khói trắng bay ngang mặt mình, chạm nhẹ vào ánh đèn. Anh đột nhiên suy nghĩ Miye và anh như hai thế giới tách biệt, hai tâm hồn không cùng tầng số nhưng lại không đối chọi với nhau gay gắt, trái lại nó như một tòa nhà cao tầng và một chiếc thang máy, dựa vào nhau.
Có gì đó trong anh rung lên rất lặng, rất khó gọi tên, anh thấy Miye lúc này thật xinh đẹp và cá tính.
Bất ngờ Miye điềm tĩnh nói:
"Anh nhìn gì? Mặt tôi có vấn đề gì à?"
Ryui lúng túng:
"À không không, tại vì...tôi ít thấy phụ nữ hút thuốc thôi"
"Anh kém giao tiếp nhỉ?"
"Chắc vậy"
"Toàn đưa câu chuyện vào ngõ cụt đấy, biết không, chàng trai?"
"À ừ tôi xin lỗi, tôi kém giao tiếp thật"
Miye lắc nhẹ đầu, cười mỉm rồi lại nhìn xuống nước
Gió vẫn thổi.
Dưới ánh đèn, cô gái ấy, nghiêm nghị, sâu xa, sắc sảo, mà lại dễ thương
Ryui bỗng thấy tim mình đập nhanh hơn một nhịp, lại là cảm giác lúc nãy, có lẽ...anh đã thích cô ấy rồi.
“Trời hôm nay không mưa, đi dạo không chú bảo vệ?" Miye bất ngờ trêu, không nhìn anh mà vẫn nhìn dòng nước, nhưng ngón tay đang gõ lạch cạch lên lan can cầu.
Ryui trợn to mắt, anh cũng không ngờ là Miye lại trêu anh vào lúc này, người như cô ấy? Rồi anh bật cười thành tiếng:
"Có chứ, nhưng mà đi đâu?"
Câu nói trôi giữa gió, tan vào đêm.
Một khởi đầu mới —mơ hồ, nhưng đã kéo hai tâm hồn ở hai thế giới xích lại gần nhau.