LightReader

Chapter 2 - Chương 2: Thực Thể Mang Tên Aoi

Những mùa tuyết tan trôi qua dưới mái vòm xám ngắt của tu viện, đứa trẻ với mái tóc màu băng giá ấy đã được đặt tên là Aoi. Thời gian dường như không vận hành trên cơ thể con bé theo cách thông thường. Aoi chưa hề cất lên một tiếng bập bẹ, và đôi chân vẫn tuyệt đối khước từ việc đứng thẳng.

Con bé di chuyển bằng cách bò, nhưng đôi bàn tay và đầu gối chạm trên nền đá lạnh lẽo không tạo ra những tiếng động xáo động; nó trườn đi với một nhịp độ đều đặn, chậm rãi, đầu luôn giữ ở một trục cố định không hề lay chuyển.

Giữa căn phòng đầy rẫy những con búp bê vải rách rưới và những khối gỗ mài mòn, Aoi tồn tại như một điểm tĩnh lặng tuyệt đối. Con bé không bao giờ chạm tay vào đồ chơi. Hành động thường thấy nhất của nó là ngồi bất động ở những góc khuất, nơi ánh sáng mặt trời xiên qua ô cửa kính màu tạo thành những vệt rực rỡ trên sàn. Aoi sẽ nhìn chằm chằm vào một điểm không định trước trong nhiều giờ liền, đôi mắt hổ phách không hề chớp, chỉ có con ngươi khẽ thu nhỏ lại khi cường độ ánh sáng thay đổi.

Khi những đứa trẻ khác lao vào nhau, gào thét và tranh giành, Aoi lập tức thay đổi quỹ đạo. Nó không khóc, không phản ứng, chỉ lẳng lặng lùi sâu vào bóng tối của những hành lang đá, giữ một khoảng cách nhất định với bất kỳ nguồn âm thanh hỗn loạn nào.

Con bé không kén ăn; khi sơ Mary đưa muỗng cháo lên, Aoi mở miệng đón lấy với một sự chuẩn xác máy móc, nhai và nuốt một cách tuần tự, không có biểu cảm thích thú hay chán ghét. Chỉ khi cơ thể bị cơn đói giày vò đến tột độ, từ cuống họng nó mới phát ra một âm thanh duy nhất: một tiếng rền rĩ sắc lạnh, kéo dài, mang cao độ của một sợi dây cung sắp đứt, khiến không khí trong phòng như đặc quánh lại vì sự đau đớn nguyên thủy.

Vào một buổi chiều tà, khi những đứa trẻ lớn hơn đang mải mê với trò đuổi bắt và tung hứng quả bóng da trên sân cỏ, Aoi bò đến sát mép hành lang. Nó dừng lại ở ranh giới giữa bóng râm và ánh nắng, bất động như một pho tượng tạc từ thạch anh. Đôi mắt hổ phách của nó không đuổi theo quả bóng, mà dường như đang quét qua từng chuyển động của đám trẻ, từ nhịp bước chạy cho đến cách chúng vung tay.

Đột ngột, Aoi đưa cánh tay gầy guộc lên, ngón tay trỏ duỗi thẳng, chỉ cố định vào khoảng không gian nơi đám trẻ đang quần tụ. Giữ nguyên tư thế chỉ tay ấy, con bé chậm rãi xoay cổ một góc gần như tuyệt đối, nhìn thẳng vào sơ Mary đang đứng phía sau. Ánh nhìn hổ phách rực rỡ và tĩnh lặng của nó khóa chặt lấy đôi mắt sơ, trong khi ngón tay vẫn không hề hạ xuống, tạo nên một sự hiện diện đầy áp lực giữa không gian tĩnh mịch của thánh đường.

More Chapters