LightReader

Chapter 13 - ĐÊM MƯA MÁU, LÀNG BIÊN ẤP CHÌM TRONG BIỂN LỬA

Đêm đó, bầu trời Hoang Giới như trút cơn thịnh nộ xuống trần gian. Mưa xối xả như thác đổ, quất mạnh vào mái nhà, vào những tán cây già cỗi quanh làng. Gió gào thét từng cơn, mang theo hơi lạnh buốt xương. Sấm chớp liên hồi rạch ngang bầu trời đen kịt, lúc thì soi rõ cảnh vật trong một khoảnh khắc ghê rợn, lúc lại nhấn chìm tất cả vào bóng tối đặc quánh. Một đêm đầy u ám, báo hiệu những điều chẳng lành.

Trong căn nhà gỗ đơn sơ nhưng ấm cúng, tiểu Uyển Nhi, sau một ngày vui đùa thỏa thích mừng sinh nhật ba tuổi, đã say ngủ trong vòng tay của Lạc Anh. Hơi thở đều đặn, gương mặt bầu bĩnh của cô bé vẫn còn vương nét cười ngây thơ, không hề hay biết cơn ác mộng kinh hoàng sắp sửa ập đến.

Dạ Thần ngồi bên khung cửa sổ, ánh mắt xa xăm nhìn ra màn mưa trắng xóa. Chàng lắng nghe tiếng mưa rơi đều đều, tiếng gió gào qua khe cửa, nhưng trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một cảm giác bất an kỳ lạ, một sự bồn chồn khó tả cứ cuộn lên từng đợt. Chàng đã cố gắng xua đi, tự nhủ rằng đó chỉ là do thời tiết khắc nghiệt, nhưng sự bất an ấy cứ như một con rắn độc, từ từ siết chặt lấy tim chàng, khiến hơi thở cũng trở nên có phần nặng nề.

Bất chợt, giữa tiếng mưa gió gào thét không ngớt, đôi tai thính nhạy của Dạ Thần khẽ giật. Thần thức chàng căng ra. Lẫn trong tạp âm của thiên nhiên thịnh nộ, chàng dường như nghe thấy những âm thanh khác lạ - tiếng vó ngựa lốc cốc, rất khẽ, nhưng đều đặn, như đang từ một nơi nào đó rất xa, chậm rãi tiến lại gần. Âm thanh ấy mơ hồ, chìm lấp giữa tiếng mưa, nhưng lại khiến sống lưng Dạ Thần khẽ lạnh đi.

Lốc cốc... lốc cốc...

Tiếng động ấy, dù yếu ớt, nhưng lại như một mũi kim vô hình châm vào sự tĩnh lặng trong tâm hồn Dạ Thần. Chàng đứng bật dậy, bước nhẹ đến sát vách gỗ, áp tai vào, cố gắng lắng nghe kỹ hơn. Lần này, không còn nghi ngờ gì nữa! Đúng là tiếng vó ngựa! Dù rất nhỏ, nhưng chắc chắn có một toán người ngựa đang di chuyển trong đêm mưa bão như thế này, hướng về phía ngôi làng của họ. Giữa tiết trời cuồng nộ thế này, kẻ nào lại có thể hành quân trong đêm? Mục đích của chúng là gì?

Một dự cảm chẳng lành mãnh liệt trào dâng trong lòng Dạ Thần, mãnh liệt hơn bao giờ hết. Sát khí! Một luồng sát khí nhàn nhạt, gần như không thể nhận biết, nhưng lại vô cùng lạnh lẽo, đang theo gió mưa lan tỏa đến, mỗi lúc một rõ rệt hơn.

Lốc cốc... cộp... cộp... Tiếng vó ngựa đã gần hơn một chút, không còn mơ hồ như trước.

Không một chút do dự, Dạ Thần vội vàng quay người, lay nhẹ Lạc Anh đang ôm con say ngủ. Giọng chàng khẩn cấp nhưng cố gắng giữ vẻ trấn tĩnh để không làm nàng quá hoảng sợ:

“Lạc Anh, Lạc Anh, mau tỉnh dậy! Nàng đưa Uyển Nhi đi trốn ngay! Có kẻ lạ đang đến, ta cảm nhận được sát khí!” Chàng liếc nhanh ra ngoài qua khe cửa, giữa những tia chớp lóe lên rồi vụt tắt, chỉ thấy những bóng đen mờ ảo, như những bóng ma, đang di chuyển trong màn mưa dày đặc. Tiếng vó ngựa giờ đây đã rõ hơn rất nhiều, không còn là những âm thanh yếu ớt xa xăm nữa, mà đã trở thành những tiếng "cộp cộp" dồn dập, nặng nề, như đang đạp thẳng vào lồng ngực chàng. Chúng đang đến rất gần!

“Hãy dùng lối mòn bí mật phía sau nhà, lối đó dẫn sâu vào trong rừng rậm. Nàng đưa con và cố gắng tập hợp một vài phụ nữ, trẻ nhỏ khác đi trước! Đồng thời, tìm cách báo động cho các huynh đệ khác trong làng! Nhanh lên! Để ta ra ngoài xem xét tình hình!”

Lạc Anh giật mình tỉnh giấc, nghe những lời khẩn trương của Dạ Thần và cảm nhận được sự căng thẳng trong giọng nói của chàng, dù hoảng sợ nhưng cũng biết tình thế vô cùng cấp bách. Nàng vội ôm chặt lấy Uyển Nhi đang ngái ngủ dụi mắt, khoác vội chiếc áo choàng đơn sơ, ánh mắt nhìn Dạ Thần đầy lo lắng và sợ hãi:

“Chàng... chàng phải cẩn thận!”

“Nàng yên tâm, ta biết phải làm gì. Mau đi đi! Đừng chậm trễ!”

Tiếng vó ngựa lúc này đã như sấm rền ngay bên ngoài. Cộp! Cộp! Cộp! Rầm! Dường như chúng đã dừng lại ngay trước cửa nhà.

Dạ Thần cầm lấy thanh trường kiếm vẫn thường dựng ở góc nhà, vỏ kiếm bằng gỗ mun đã nhuốm màu thời gian. Chàng hít một hơi thật sâu, cố gắng điều hòa lại nhịp tim đang đập thình thịch trong lồng ngực, rồi khẽ hé mở cánh cửa gỗ. Ngay khi chàng vừa bước chân ra ngoài hiên, đối mặt với màn mưa trắng xóa và bóng đêm đặc quánh, một giọng nói khàn khàn, mang theo vẻ khinh miệt và sát ý lạnh lẽo, vang lên từ giữa toán người ngựa đã dừng lại ngay trước mặt, tựa như tiếng gọi của tử thần:

“NGƯƠI LÀ DẠ THẦN PHẢI KHÔNG?!”

Dạ Thần chưa kịp trả lời, thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ mặt đối phương trong ánh chớp lóa lên rồi vụt tắt, thì một tên khác trong đám người lạ đã ra tay. Một luồng kình phong mạnh mẽ, mang theo hơi lạnh của vũ khí, xé tan màn mưa lao thẳng về phía chàng. Dạ Thần vội đưa kiếm lên đỡ, nhưng đối phương ra tay quá nhanh và quá bất ngờ. “Ầm!” một tiếng, chàng cảm thấy một lực cực mạnh đánh trúng ngực, cả người bị hất văng ngược trở lại, đập mạnh vào vách gỗ của chính ngôi nhà mình, làm rơi cả một mảng vách. Máu tươi trào ra từ khóe miệng, nhuộm đỏ vạt áo.

“Dạ Thần sư huynh!”

Tiếng hét thất thanh của các thị vệ trung thành với Dạ Thần vang lên từ những ngôi nhà gần đó. Họ chính là những người năm xưa từng ở Tàng Vân Tông, đã cùng chàng vào sinh ra tử, nay lại một lần nữa phải đối mặt với nguy hiểm. Nhìn thấy "huynh đệ" của mình vừa mới ra cửa đã bị đánh trọng thương, máu căm phẫn sục sôi trong lòng họ.

“Khốn kiếp! Các huynh đệ đâu, mang vũ khí ra nghênh địch!”

Đám sát thủ của Hắc Phong Đường không hề do dự. Gã cầm đầu mặt sẹo rút thanh đại đao bản rộng, lưỡi đao sắc lạnh lóe lên dưới ánh chớp, chỉ về phía những ngôi nhà tranh tối tranh sáng trong làng, giọng rít lên đầy man rợ:

“Giết! Giết hết cho ta! Giết không chừa một ai, từ già trẻ, gái trai, không để một kẻ nào sống sót báo tin! Đứa nào chống cự, giết không tha!”

Một trận chiến đẫm máu, không cân sức nổ ra giữa màn đêm mịt mù, dưới cơn mưa tầm tã và tiếng sấm gầm thét. Những thị vệ trung thành của Dạ Thần, dù dũng cảm và thiện chiến, nhưng làm sao có thể là đối thủ của một đám sát thủ chuyên nghiệp, tu vi cao cường, lại đông hơn gấp bội và ra tay tàn độc không chút nương tay? Tiếng binh khí va chạm chát chúa, tiếng hét thảm, tiếng kêu la của phụ nữ, trẻ con hòa lẫn vào tiếng mưa gió, tạo nên một khung cảnh địa ngục trần gian. Lửa bắt đầu được châm lên từ những mái nhà tranh, nhanh chóng lan rộng trong gió bão, biến ngôi làng nhỏ bé, yên bình chỉ mới vài giờ trước còn đầy ắp tiếng cười, nay chìm trong biển lửa và sự chết chóc.

“Dạ Thần sư huynh! Huynh mau đi đi! Đưa mọi người đi mau!” Một thị vệ trẻ tuổi, người đầy máu, cố gắng chặn đứng hai tên sát thủ, hét lớn về phía Dạ Thần đang cố gượng dậy sau cú đánh bất ngờ. “Chúng tôi... chúng tôi sẽ kéo dài thời gian cho huynh!”

“Không! Ta không thể bỏ các ngươi lại!” Dạ Thần nghiến răng, cố gắng vận chút linh lực còn sót lại, thanh trường kiếm trong tay run lên bần bật.

“Đi đi! Vì Lạc Anh tẩu! Vì tiểu Uyển Nhi! Vì những đứa trẻ vô tội khác! Chúng tôi chết không hối tiếc!” Một thị vệ khác, tay vẫn nắm chặt thanh đao đã gãy một nửa, gầm lên rồi lao vào giữa vòng vây của kẻ địch, thân hình nhanh chóng bị những lưỡi đao sắc lạnh xé nát.

Nghe những lời đó, tim Dạ Thần như bị ai đó bóp nát. Chàng biết, nếu ở lại, tất cả sẽ cùng chết. Chàng nhìn về phía lối mòn sau nhà, nơi Lạc Anh có lẽ đã đưa được một vài người chạy thoát. Chàng cắn răng, ôm lấy những đứa trẻ đang khóc thét vì sợ hãi từ tay những người phụ nữ hoảng loạn, rồi cùng họ lao về phía lối mòn tối đen.

“Lạc Anh! Nhanh lên! Dẫn mọi người đi trước!” Chàng hét lớn, cố gắng át đi tiếng mưa và tiếng gào thét của chiến trận.

Các huynh đệ của Dạ Thần, những người đã từng là đồng môn ở Tàng Vân Tông, nay lại cùng nhau chiến đấu trận cuối cùng. Họ chiến đấu như những con thú bị dồn vào đường cùng, dù biết không thể thắng nhưng vẫn quyết không lùi bước, cố gắng cầm chân đám sát thủ từng giây từng phút. Nhưng sự chênh lệch về thực lực là quá lớn. Từng người, từng người một ngã xuống giữa vũng máu và nước mưa, tiếng kêu cuối cùng của họ chìm lấp trong tiếng gầm rú của sấm sét và tiếng lửa cháy bùng bùng.

Sau một hồi tàn sát, gã cầm đầu mặt sẹo nhìn quanh, không thấy bóng dáng Dạ Thần đâu. Hắn túm cổ một tên thuộc hạ, máu từ đại đao của hắn nhỏ giọt xuống mặt tên kia:

“Tên Dạ Thần đâu rồi? Tìm thấy nó chưa?”

“Bẩm... bẩm đại ca,” tên thuộc hạ run rẩy, lắp bắp, “có vẻ như... hắn đã cùng đám đàn bà trẻ con trốn thoát theo một lối mòn nhỏ phía sau làng rồi ạ!”

Gã mặt sẹo nghiến răng, ánh mắt lóe lên tia hung tợn:

“Một lũ vô dụng! Châm lửa lên, đốt sạch cái làng này cho ta! Không để lại một thứ gì! Những tên còn lại, chia nhau ra, đuổi theo cho ta! Dù có lật tung cả khu rừng này lên cũng phải tìm bằng được thằng nhãi đó và con yêu nữ kia! Không được để chúng thoát!”

Ngọn lửa oan nghiệt bùng lên dữ dội hơn, liếm láp những mái nhà tranh còn sót lại, biến ngôi làng nhỏ bé, yên bình thành một biển lửa rực trời, khói đen cuộn lên hòa vào màn mưa trắng xóa.

Còn Dạ Thần, Lạc Anh và những người dân vô tội còn sống sót, họ đang liều mạng chạy trốn trong đêm tối, theo lối mòn trơn trượt, không biết phía trước là sự sống hay cái chết đang chờ đợi. Tiếng gào thét truy đuổi của đám sát thủ dường như đã ở rất gần phía sau, như tiếng gọi của tử thần đang vung lưỡi hái.

More Chapters