LightReader

Chapter 14 - HUYẾT LỆ ĐÊM MƯA, UYÊN ƯƠNG BIỆT KIẾP, HY VỌNG LE LÓI

Màn đêm như một tấm vải đen khổng lồ, bị xé toạc bởi những tia chớp tàn nhẫn, trùm lên khu rừng Hoang Giới. Mưa vẫn xối xả không ngừng, quất vào mặt những con người đang tuyệt vọng chạy trốn, làm nhòe đi nước mắt và cả máu tươi đang ứa ra từ những vết thương. Tiếng thở dốc vì kiệt sức, tiếng khóc nấc nghẹn ngào của phụ nữ và trẻ em hòa cùng tiếng sấm gầm man dại và tiếng gió rít qua những ngọn cây cổ thụ, tạo nên một bản giao hưởng của sự kinh hoàng và tuyệt vọng. Phía sau, tiếng vó ngựa dồn dập và tiếng hò hét man rợ của đám sát thủ ngày một gần hơn, như tiếng gọi của tử thần đang vung lưỡi hái.

Dạ Thần, một tay ôm chặt một đứa trẻ đang khóc ngất vì sợ hãi, một tay cố gắng dìu Lạc Anh đang bế tiểu Uyển Nhi lảo đảo chạy trên con đường mòn trơn trượt, đầy bùn lầy. Chàng biết, với tốc độ này, với những người già yếu và phụ nữ trẻ con này, họ không thể nào thoát khỏi sự truy sát của đám ác quỷ kia. Ánh chớp bất chợt lóe lên, soi rõ những gương mặt tái nhợt vì sợ hãi và kiệt sức của những người dân làng còn lại.

"Lạc Anh!" Dạ Thần khẽ gọi, giọng khản đặc vì gắng sức và một nỗi tuyệt vọng đang từ từ xâm chiếm. "Nàng... nàng hãy mang Uyển Nhi và mọi người chạy theo lối này, xuyên qua khu rừng rậm kia! Mau lên! Nhanh nhất có thể! Để ta ở lại, chặn chúng lại một lúc!"

Lạc Anh dừng phắt lại, đôi mắt đỏ hoe ngước nhìn Dạ Thần giữa màn mưa như trút nước, nàng lắc đầu quầy quậy, nước mắt hòa cùng nước mưa chảy dài trên gò má xanh xao:

"Không! Không, Dạ Thần! Chúng ta phải đi cùng nhau! Dù có chuyện gì xảy ra, muội cũng không bỏ lại huynh ở đây một mình! Có chết... thì chúng ta phải cùng chết!"

Đúng lúc đó, một tiếng sấm cực lớn nổ vang trời ngay trên đỉnh đầu, như muốn xé tan cả bầu trời, theo sau là một tia chớp sáng lòa chiếu rọi cả một góc rừng. Mưa dường như còn trút xuống dữ dội hơn, làm tầm nhìn gần như bằng không. Và rồi, giữa tiếng mưa rơi ào ạt, tiếng vó ngựa đã ở rất gần, ngay phía sau họ.

"Hahaha! Các ngươi không chạy nữa sao, lũ chuột nhắt khốn khổ?" Một giọng nói khàn khàn, đầy vẻ chế giễu và sát khí vang lên từ bóng tối phía sau.

Bóng đen của đám sát thủ đã hiện ra, cao lớn và đầy uy áp, chặn đứng đường lui duy nhất của họ.

Dạ Thần đẩy Lạc Anh và những người khác ra sau lưng mình, cố gắng giữ bình tĩnh dù tim đang đập như muốn vỡ tung trong lồng ngực. Chàng đối mặt với toán người áo đen, giọng khản đi:

"Chúng ta... chúng ta có ân oán gì với các ngươi mà các ngươi lại phải truy sát đến cùng như vậy?" Một nỗ lực yếu ớt, nhưng chàng vẫn muốn biết lý do, dù có lẽ sẽ không bao giờ có câu trả lời thỏa đáng.

Lạc Anh bất ngờ hét lên, giọng đầy tuyệt vọng và quyết liệt:

"Các người mau chạy đi! Chạy đi! Ai đó, hãy ôm con gái ta chạy theo hướng đó!" Nàng chỉ về phía khu rừng rậm tối đen, định lao ra thu hút sự chú ý của đám sát thủ, hy sinh bản thân để cứu lấy con gái và những người vô tội.

Nhưng quá muộn. Vài tên sát thủ đã giương cung, những mũi tên mang theo luồng khí lạnh lẽo, sắc bén lao vút đi trong màn mưa, nhanh như chớp. Tiếng kêu thảm thiết đau đớn vang lên, những người phụ nữ cố gắng chạy trước ngã gục xuống, máu tươi của họ loang ra trên nền đất ẩm ướt, hòa vào dòng nước mưa.

Gã cầm đầu mặt sẹo, tay lăm lăm thanh đại đao còn vương máu tươi, từ từ xuất hiện từ trong bóng tối, gương mặt hắn nhễ nhại nước mưa nhưng ánh mắt lại rực lên vẻ tàn độc, như một con thú săn mồi đã dồn được con mồi vào chân tường. Hắn không nói một lời, không một chút do dự, vung đao chém thẳng vào người Dạ Thần. Một nhát kiếm cực nhanh, cực hiểm, mang theo tiếng gió rít ghê rợn! Dạ Thần vội đưa thanh trường kiếm đã nhuốm máu của mình lên đỡ nhưng đã muộn, lại thêm thương tích từ trận tập kích ở làng chưa lành, chàng chỉ kịp nghiêng người tránh né phần nào. Lưỡi đao sắc lẻm sượt qua vai chàng, chém một vết sâu hoắm, máu phun ra như suối, nhuộm đỏ cả vạt áo. Dạ Thần loạng choạng, khụy một gối xuống, thanh kiếm gần như tuột khỏi tay, hơi thở trở nên nặng nhọc.

Bọn chúng không chờ một câu nói nào nữa, không từ Lạc Anh hay Dạ Thần. Gã cầm đầu nhìn Dạ Thần đang hấp hối với nụ cười ngạo mạn, khinh bỉ, như nhìn một con kiến sắp bị nghiền nát:

"Nhiệm vụ sắp hoàn thành! Giết hết những kẻ còn lại, phải mang được xác của tên Dạ Thần và con yêu nữ Tà Dương Tộc kia về để lĩnh nốt số tiền thưởng còn lại!"

Nghe đến đó, Dạ Thần sững người. Lĩnh thưởng? Tông Chủ...? Một sự thật cay đắng, một sự phản bội tàn nhẫn đến không ngờ bỗng chốc hiện rõ mồn một trong tâm trí chàng. Thì ra... thì ra tất cả chỉ là một màn kịch, một cái bẫy do chính tay lão Tông Chủ Tàng Vân Tông mà chàng từng một thời kính trọng, tin tưởng sắp đặt! Lão muốn Huyết Văn Cổ, và lão muốn cả mạng của mình để bịt đầu mối!

"Tông... Chủ..." Chàng khẽ rên lên, vị máu tanh nồng trào lên trong miệng, hòa cùng vị đắng chát của sự phản bội.

Gã cầm đầu nghe thấy tiếng nói yếu ớt của Dạ Thần, nhíu mày, có lẽ cho rằng con mồi này quá dai dẳng, vẫn còn chưa chết hẳn. Hắn vung đao lên một lần nữa, không một chút thương xót, định kết liễu Dạ Thần bằng một nhát chém chí mạng.

"DẠ THẦN!!!"

Lạc Anh hét lên một tiếng xé lòng, rồi không một chút do dự, nàng lao đến, dùng thân mình nhỏ bé, yếu đuối che chắn cho Dạ Thần. Lưỡi đao oan nghiệt chém xuống, xuyên qua bờ vai mỏng manh của nàng, máu tươi nhuộm đỏ bộ y phục màu xanh lá đã sờn cũ.

"Lạc... Anh..." Dạ Thần kinh hoàng, tuyệt vọng nhìn người yêu ngã vào lòng mình, hơi thở yếu dần.

Lạc Anh mỉm cười, một nụ cười yếu ớt nhưng thanh thản đến lạ lùng, bàn tay run run cố gắng chạm vào má Dạ Thần:

"Chúng ta... chúng ta chết... thì phải chết cùng nhau... Lời thề... của chúng ta... từ đầu... đã hiệp ước rồi mà, phải không chàng...?" Giọng nàng nhỏ dần, rồi tắt hẳn, đôi mắt vẫn mở to nhìn chàng, chứa chan yêu thương.

Dạ Thần ôm chặt Lạc Anh vào lòng, nước mắt tuyệt vọng tuôn trào, hòa cùng máu và mưa. Chàng ngẩng đầu nhìn trời, mưa vẫn rơi không ngớt, sấm vẫn nổ vang trời, như đang khóc thương cho mối tình bi ai của họ. Ta đã ngộ ra chân lý của hạnh phúc bình dị bên nàng, ngộ ra tình yêu này đáng giá hơn mọi nhiệm vụ, mọi danh vọng... nhưng lại không thể ngộ được chữ Sinh, không thể cùng nàng nắm tay đi hết kiếp này...

Một thanh kiếm lạnh lẽo từ phía sau đâm thẳng tới, không một chút báo trước, xuyên qua lưng Lạc Anh rồi xuyên qua cả lồng ngực Dạ Thần. Cả hai người cùng run lên một lần cuối cùng trong vòng tay nhau.

Dạ Thần vẫn ôm chặt Lạc Anh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười bi thương đến tột cùng, một nụ cười của sự bất lực và cả một chút ngạo nghễ cuối cùng:

"Hahahahahha... không ngờ... không ngờ... ta ngộ ra tất cả... chỉ để rồi nhận lấy một từ 'không ngờ'... lại là kết cục của ta..." Tiếng cười tắt lịm, ánh mắt chàng từ từ nhắm lại, chìm vào bóng tối vĩnh hằng, nhưng vòng tay vẫn ôm chặt lấy người con gái chàng yêu thương nhất.

Gã cầm đầu rút thanh kiếm đẫm máu ra, nhìn cặp uyên ương đã chết trong vòng tay nhau với vẻ khinh bỉ, không một chút cảm xúc. Hắn quay sang ra lệnh cho thuộc hạ:

"Mang xác chúng đi! Còn đứa bé đâu? Con gái của chúng nó đâu rồi? Tìm cho ra con bé đó cho ta!"

Đám sát thủ lùng sục khắp nơi trong màn mưa và ánh chớp, nhưng không hề thấy bóng dáng tiểu Uyển Nhi đâu cả. Chúng không hề hay biết rằng, cách đó chừng một dặm, từ một nơi khuất lấp trên sườn núi, một kẻ lạ mặt trùm áo choàng kín mít từ đầu đến chân, không rõ dung mạo, đã lặng lẽ xuất hiện từ lúc nào không hay. Ngay khoảnh khắc sinh tử của cặp uyên ương, người đó chỉ khẽ đưa một ngón tay về phía đám sát thủ, một ấn quyết cổ xưa và phức tạp thoáng hiện rồi tan biến. Một luồng cấm chú vô hình, huyền ảo nhưng cực kỳ mạnh mẽ đã được thi triển, che mắt toàn bộ đám sát thủ. Thực tế, tiểu Uyển Nhi đang nằm đó, giữa vũng bùn và máu, khóc ngằn ngặt vì sợ hãi và đói khát ngay trước mặt chúng, nhưng không một tên sát thủ nào có thể nhìn thấy cô bé, như thể cô bé đã hoàn toàn tàng hình giữa không gian, được bao bọc bởi một lớp sương mờ ảo chỉ tồn tại trong nhận thức của chúng.

Không tìm thấy đứa trẻ, gã cầm đầu tức giận gầm lên như một con thú bị thương:

"Chết tiệt! Nó trốn đâu rồi? Nó không thể chạy xa được! Tìm kỹ lại một lần nữa! Số còn lại, giết hết những kẻ còn sống sót trong đám dân làng khốn kiếp kia cho ta, không được chừa một ai! Đốt sạch mọi thứ! Không để lại một dấu vết!"

Một màn tàn sát khốc liệt lại tiếp diễn dưới cơn mưa máu không dứt. Tiếng kêu la thảm thiết, tiếng vũ khí va chạm lạnh lẽo, tiếng lửa cháy lép bép khi những mái nhà cuối cùng của ngôi làng bị thiêu rụi... tất cả hòa quyện vào nhau, biến khu rừng yên bình ngày nào thành một địa ngục trần gian thực sự. Máu chảy thành dòng, hòa vào nước mưa, nhuộm đỏ cả một vùng đất, mang theo nỗi đau thương và tuyệt vọng đến cùng cực.

More Chapters