LightReader

Chapter 21 - Chương 21: Độc Xà Kiếm và Thân Thể Bất Hoại

Sáng ngày thứ hai của Tông Môn Đại Bỉ, không khí trên Thiên Huyền Đài còn nóng hơn cả ngày đầu tiên. Đặc biệt, xung quanh võ đài số 9, nơi sắp diễn ra trận đấu giữa Lâm Phong và Triệu Xà, đã sớm chật ních người xem.

Một bên là "Luyện Thể Quái Vật" Lâm Phong, người đã dùng tay không đánh bại bốn đối thủ một cách gọn gàng, trở thành hắc mã lớn nhất của giải đấu. Một bên là "Độc Xà Kiếm" Triệu Xà, một đệ tử nội môn kỳ cựu, nổi tiếng với kiếm pháp xảo quyệt và thủ đoạn tàn nhẫn. Đây là cuộc đối đầu kinh điển giữa sức mạnh tuyệt đối và kỹ xảo đỉnh cao, một trận chiến mà không ai muốn bỏ lỡ.

Lâm Phong đứng ở một góc võ đài, nhắm mắt dưỡng thần, hoàn toàn phớt lờ những tiếng bàn tán xung quanh. Hắn có thể cảm nhận được vô số ánh mắt đang chiếu vào mình. Có sự tò mò của đám đông, có sự lo lắng của Kỷ Vân và Lục Trần ở phía xa, có sự căm hận của Vương Mãng đang ngồi trong khu vực dành cho người bị thương. Và quan trọng nhất, là một ánh mắt lạnh lẽo, đầy sát ý từ khu vực của phe cánh Vương Tuấn.

Hắn biết, trận đấu này không đơn giản chỉ là thắng hay thua. Đây là một cái bẫy. Vương Tuấn muốn dùng Triệu Xà để thử thực lực của hắn, và nếu có thể, sẽ trực tiếp phế bỏ hắn ngay trên võ đài, chấm dứt mối họa từ trong trứng nước.

Đối diện hắn, Triệu Xà đang chậm rãi lau chùi thanh kiếm của mình. Đó là một thanh nhuyễn kiếm (kiếm mềm), thân kiếm mỏng như lá liễu, có thể uốn lượn như một con rắn. Gã liếm đôi môi mỏng, đôi mắt hẹp dài nheo lại, nhìn Lâm Phong với một nụ cười tự tin và tàn độc. Trong mắt gã, Lâm Phong chỉ là một gã nhà quê có sức khỏe, không hơn không kém. Sức mạnh trước mặt kỹ xảo và mưu mẹo, chỉ là đồ bỏ đi.

"Trận đấu bắt đầu!"

Theo tiếng hô của trọng tài, Triệu Xà không hề lao lên tấn công. Gã di chuyển, thân hình lướt đi một cách kỳ dị quanh Lâm Phong, giống như một con rắn đang vờn con mồi. Thanh nhuyễn kiếm trong tay gã rung lên, tạo ra những tiếng "ong ong" khó chịu, liên tục thay đổi phương hướng, tìm kiếm sơ hở của Lâm Phong.

Lâm Phong vẫn đứng yên tại chỗ, hai chân bám chặt vào mặt đất, bình tĩnh như một ngọn núi. Hắn không cần di chuyển. Sau khi đột phá Hỗn Độn Nhất Cảnh, mọi giác quan của hắn đã được cường hóa đến một mức độ không tưởng. Hắn có thể cảm nhận được từng luồng gió nhỏ, từng sự thay đổi trong không khí xung quanh. Mọi hành động của Triệu Xà, trong mắt hắn, đều rõ ràng như ban ngày.

"Vèo!"

Triệu Xà cuối cùng cũng ra tay. Gã vung kiếm, thân kiếm mềm mại uốn cong thành một vòng cung quỷ dị, đâm thẳng vào sườn của Lâm Phong từ một góc độ không ai ngờ tới.

Lâm Phong không hề quay đầu lại. Hắn chỉ nghiêng người một chút, đồng thời vươn tay ra sau, hai ngón tay kẹp nhẹ.

"Keng!"

Mũi kiếm sắc bén đã bị hai ngón tay của hắn kẹp lại một cách chính xác. Một lực đạo mạnh mẽ truyền đến, nhưng không đủ để khiến ngón tay hắn suy suyển.

Triệu Xà kinh hãi. Gã vội vàng rút kiếm về, lùi lại mấy trượng, ánh mắt nhìn Lâm Phong đã có thêm một tia kiêng dè. Tốc độ phản ứng và sự chính xác này thật đáng sợ!

"Chỉ có vậy thôi sao?" Lâm Phong lần đầu tiên lên tiếng, giọng nói không một chút cảm xúc.

"Ngươi đừng có đắc ý!" Triệu Xà gầm lên, sự tự tin của gã bị khiêu khích. Gã không tin một tên luyện thể lại có thể so bì với kiếm pháp chính thống của Thiên Huyền Tông. "Tiếp chiêu! Vạn Xà Xuất Động!"

Thanh nhuyễn kiếm trong tay gã múa lên, tạo thành vô số kiếm ảnh, giống như hàng vạn con rắn độc đang lao về phía Lâm Phong từ mọi hướng, bịt kín tất cả đường lui của hắn.

Đối mặt với chiêu thức có vẻ kinh người này, Lâm Phong lại làm một hành động khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc. Hắn không đỡ, cũng không né. Hắn chỉ đứng yên, mặc cho vô số kiếm ảnh đó đâm vào người mình.

"Keng! Keng! Keng! Keng!"

Một chuỗi âm thanh kim loại va chạm vang lên dồn dập. Kiếm ảnh đâm vào người Lâm Phong, nhưng chỉ có thể tạo ra những tia lửa nhỏ, không thể xuyên qua được lớp da thịt của hắn, thậm chí một vết xước cũng không có. Hắn giống như một pho tượng bằng kim cương, bất khả xâm phạm.

"Cái... cái gì? Kim Cương Bất Hoại Thân?" một đệ tử có kiến thức hét lên. Đó là một trong những kỹ năng phòng ngự cao cấp của Kim Cương Quyết, làm sao một tên mới luyện thể lại có thể thi triển được?

Trên đài quan sát, Vương Tuấn đứng bật dậy, vẻ mặt không thể tin nổi. Hắn biết Kim Cương Quyết, nhưng để luyện được thân thể cứng như pháp bảo thế này, cần phải khổ tu ít nhất mười năm và tiêu tốn vô số tài nguyên. Tên này... rốt cuộc là quái vật gì?

Tô Thanh Sương, người luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, bàn tay giấu trong tay áo cũng khẽ siết lại. Nàng chỉ đưa cho hắn một bản nhập môn, không ngờ hắn lại có thể lĩnh hội đến mức độ này. "Thân thể đặc dị" của hắn, rốt cuộc đặc dị đến mức nào?

Triệu Xà là người hoảng sợ nhất. Hắn dốc toàn lực thi triển kiếm pháp, nhưng lại không thể làm gì được đối thủ. Hắn cắn răng, trong mắt lóe lên một tia độc ác. Đã đến lúc phải dùng đến thủ đoạn cuối cùng.

"Chết đi!"

Gã đột nhiên lùi lại, tay áo vung lên. Một đám bột phấn màu tím nhạt bay thẳng về phía mặt Lâm Phong. Cùng lúc đó, thân hình gã lao tới như một mũi tên, thanh kiếm trong tay không còn múa may nữa, mà tập trung toàn bộ sức mạnh vào một điểm, đâm thẳng vào tim Lâm Phong. Gã đã tính toán rất kỹ, khi đối phương bị bột phấn làm cho mê man, mất đi thị giác và tri giác, thì cú đâm này chính là một đòn kết liễu hoàn hảo.

"Cẩn thận! Là Thất Khiếu Mê Hồn Tán!" Kỷ Vân ở dưới đài lo lắng hét lên. Đó là một loại độc dược bị cấm trong các cuộc tỷ thí thông thường.

Nhưng, một cảnh tượng còn kinh người hơn đã xảy ra.

Lâm Phong đối mặt với đám bột phấn độc, không hề né tránh, thậm chí mắt cũng không thèm chớp một cái. Đám bột phấn đó chạm vào mặt hắn, rồi... cứ như vậy rơi lả tả xuống đất, không hề có bất cứ tác dụng gì. Cơ thể hắn, sau khi được Tẩy Tủy Đan và Hỗn Độn khí gột rửa, đã trở nên thuần khiết vô cấu, miễn nhiễm với đa số các loại độc dược cấp thấp này.

Hắn đã chờ đợi giây phút này. Hắn đã cố tình để lộ sơ hở, cố tình tỏ ra bị động, chính là để dụ con rắn này tung ra cú cắn cuối cùng.

Nhìn mũi kiếm đang lao đến trước ngực, khóe miệng Lâm Phong khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.

Hắn không lùi, mà vươn tay ra, nhanh như điện xẹt. Không phải là nắm đấm, cũng không phải là lòng bàn tay. Mà là hai ngón tay.

Ngón trỏ và ngón giữa của hắn, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, được bao bọc bởi một lớp khí màu xám đen mờ ảo, không ai có thể nhận ra.

"Choang!"

Mũi nhuyễn kiếm sắc bén, đang lao đi với tốc độ kinh người, đã bị hai ngón tay của Lâm Phong kẹp lại một cách chính xác đến không tưởng. Nó dừng lại, chỉ cách lồng ngực hắn đúng một tấc.

Cả Thiên Huyền Đài như nổ tung.

Lấy hai ngón tay kẹp住 (kẹp住 - kẹp chặt) phi kiếm đang bay? Đây là loại sức mạnh và sự khống chế gì vậy? Đây còn là người sao?

Triệu Xà trợn mắt, linh hồn như bay mất một nửa. Gã điên cuồng vận chuyển linh lực, cố gắng rút kiếm về, nhưng thanh kiếm giống như bị hàn chết vào một ngọn núi thần, không hề nhúc nhích.

"Hết trò rồi sao?" Lâm Phong lạnh lùng hỏi, giọng nói như tiếng tử thần phán quyết.

Hắn khẽ dùng sức. Một tia Hỗn Độn khí tinh thuần truyền vào thanh kiếm.

"Rắc... rắc... KENG!"

Thanh nhuyễn kiếm pháp khí trung phẩm, niềm tự hào của Triệu Xà, bắt đầu xuất hiện những vết nứt, rồi vỡ tan thành hàng chục mảnh vụn kim loại, rơi loảng xoảng trên võ đài.

Triệu Xà còn chưa kịp hoàn hồn, thì Lâm Phong đã bước tới. Hắn không dùng quyền, mà dùng chưởng. Một cái tát.

"BỐP!"

Một tiếng vang giòn tan. Triệu Xà bị tát bay lên không, xoay mấy vòng trên không trung rồi rơi bịch xuống đất, mặt sưng vù lên, mấy cái răng bay ra ngoài, máu tươi trào ra từ khóe miệng. Gã không ngất đi, nhưng nỗi đau thể xác không thể nào so sánh được với sự sỉ nhục và nỗi sợ hãi tột cùng trong lòng.

Lâm Phong không thèm nhìn gã một lần nào nữa. Hắn đứng giữa võ đài, ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh như băng xuyên qua không gian, nhìn thẳng vào Vương Tuấn đang đứng ở khu vực nội môn, mặt đã tái mét đi.

Hắn không nói một lời nào. Nhưng tất cả mọi người đều hiểu ý của hắn.

Tiểu xảo của ngươi, đối với ta, chỉ là trò cười.

Tiếp theo, chính là ngươi.

Vị trọng tài sau một hồi sững sờ, mới vội vàng chạy lên võ đài, giơ cao tay Lâm Phong lên. "Trận đấu kết thúc! Người chiến thắng... Lâm Phong!"

Lâm Phong quay người, lặng lẽ bước xuống võ đài, để lại sau lưng một Triệu Xà đang nằm bất động trong vũng máu, và một sự im lặng đến chết người bao trùm cả một góc Thiên Huyền Đài.

Hôm nay, hắn không chỉ thắng một trận đấu. Hắn đã chính thức tuyên chiến với cả một phe phái. Bão tố, thực sự đã nổi lên rồi.

More Chapters