LightReader

Chapter 22 - Chương 22: Dư Chấn và Đêm Trước Trận Chung Kết

Nếu như những chiến thắng trước đó của Lâm Phong chỉ khiến mọi người kinh ngạc, thì trận thắng trước Triệu Xà đã thực sự gây ra một cơn địa chấn trong lòng các đệ tử Thiên Huyền Tông.

Dùng hai ngón tay kẹp vỡ phi kiếm, dùng một cái tát đánh bại một cao thủ nội môn. Đây không còn là sức mạnh mà một người tu luyện Luyện Thể bình thường có thể sở hữu. Sự bàn tán về hắn không còn dừng lại ở mức độ "hắc mã" hay "kỳ tài", mà đã bắt đầu có những lời đồn đại mang theo màu sắc hoang đường và một chút sợ hãi. Có người nói, hắn không phải là người, mà là một con hung thú cổ xưa hóa thành. Có người lại nói, hắn chắc chắn đã tu luyện một loại ma công thượng cổ nào đó, có thể trực tiếp thôn phệ pháp khí.

Khi Lâm Phong lặng lẽ bước xuống võ đài, đám đông xung quanh hắn tự động dạt ra, tạo thành một khoảng trống lớn. Ánh mắt họ nhìn hắn không còn là sự tò mò, mà là sự kính sợ và xa lánh. Họ sợ hãi sức mạnh của hắn, nhưng cũng sợ hãi sự tàn nhẫn và quyết đoán ẩn sau vẻ mặt bình tĩnh đó. Hắn đã dùng hành động của mình để vẽ ra một ranh giới vô hình: đừng chọc vào ta.

Ở khu vực của phe cánh Vương Tuấn, không khí u ám đến đáng sợ. Sắc mặt Vương Tuấn đã từ tái mét chuyển sang tím bầm. Hắn siết chặt hai tay, những khớp ngón tay kêu lên răng rắc. Sự sỉ nhục này còn lớn hơn cả việc bị đánh bại. Triệu Xà không chỉ thua, mà còn thua một cách thảm hại, bị đối phương dùng phương thức mà gã tự hào nhất để nghiền nát. Đây là một cái tát vang dội vào mặt của không chỉ Triệu Xà, mà còn là của chính hắn và của cả phe phái sau lưng hắn. Hắn nhận ra, lần đầu tiên, một cảm giác mà hắn chưa từng có khi đối mặt với đồng lứa: một tia sợ hãi. Hắn đã đánh giá sai, sai một cách trầm trọng. Tên nhà quê này không phải là một con chó hoang, mà là một con ác long đang ẩn mình.

Trên đài quan sát cao nhất, các vị đại nhân vật cũng không thể giữ được sự bình tĩnh.

"Lưu sư đệ, 'thân thể đặc dị' mà đệ nói, có thể làm được đến mức này sao?" Vương trưởng lão mặt mày đen kịt, giọng nói mang theo sự chất vấn. Cháu của ông ta bị sỉ nhục công khai, phe cánh của ông ta mất hết mặt mũi, làm sao ông ta có thể ngồi yên?

Lưu trưởng lão khẽ vuốt râu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lâm Phong, trong mắt là một sự suy tư sâu sắc. "Vương sư huynh, Lâm Phong không hề vi phạm quy tắc. Triệu Xà dùng độc dược trước, hắn chỉ tự vệ phản kích. Về phần thực lực của hắn... có lẽ con đường luyện thể cổ xưa thực sự có những điểm phi phàm mà chúng ta chưa biết đến."

"Phi phàm?" Vương trưởng lão hừ lạnh. "Ta thấy giống ma công thì đúng hơn!"

"Đủ rồi."

Một giọng nói bình thản nhưng đầy uy quyền vang lên, khiến cả Vương trưởng lão và Lưu trưởng lão đều phải im lặng. Đạo Huyền chân nhân, vị chưởng môn luôn giữ vẻ mặt như giếng cổ không gợn sóng, lần đầu tiên đã lên tiếng. Ngài không nhìn các vị trưởng lão, mà nhìn về phía Lâm Phong đang dần đi xa.

"Năm trăm năm qua, trong tàng thư của môn phái, đã từng có ghi chép nào về một tu sĩ luyện thể nào có thể đạt đến trình độ này ở độ tuổi này chưa?" Ngài hỏi, không phải hỏi riêng ai.

Một vị trưởng lão phụ trách Tàng Kinh Các suy nghĩ một lúc rồi kính cẩn đáp: "Bẩm chưởng môn, chưa từng có."

Đạo Huyền chân nhân khẽ gật đầu, trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên một tia sáng khó dò. Ngài không nói gì thêm, nhưng tất cả mọi người đều hiểu, cái tên Lâm Phong, đã chính thức được đặt lên bàn làm việc của vị chưởng môn tối cao.

Ở một góc khác, Tô Thanh Sương lặng lẽ đặt chén trà trong tay xuống. Lòng bàn tay nàng có một chút ẩm ướt. Nàng biết rõ hơn ai hết, Kim Cương Quyết sơ giải tuyệt đối không thể có được uy lực kinh người như vậy. Cái kẹp vỡ phi kiếm đó, không phải là kỹ năng, mà là sự áp chế tuyệt đối về chất lượng của năng lượng. Luồng sức mạnh ẩn giấu trong cơ thể hắn, còn đáng sợ hơn những gì nàng đã tưởng tượng rất nhiều. Nàng cảm thấy, con "quái vật" mà nàng bảo lãnh, đang dần dần thoát khỏi sự khống chế và nhận thức của nàng.

Khi Lâm Phong trở về khu vực nghỉ ngơi, Kỷ Vân và Lục Trần vội vàng tiến tới. Vẻ mặt họ vừa mừng rỡ vừa lo lắng.

"Lâm sư đệ, khá lắm! Quá hả giận!" Kỷ Vân reo lên. "Ngươi có thấy sắc mặt của Vương Tuấn không? Xanh như đít nhái vậy!"

Lục Trần thì trầm ổn hơn. Anh ta vỗ vai Lâm Phong: "Ra tay rất quyết đoán. Đối với những kẻ như vậy, phải dùng sấm sét để trấn áp chúng. Nhưng như vậy, trận chung kết ngày mai, e rằng sẽ là một trận tử chiến thực sự."

"Vương Tuấn không giống Triệu Xà," Lục Trần nói tiếp, vẻ mặt nghiêm túc. "Hắn là thiên tài thực sự của nội môn, tu vi đã đến Luyện Khí tầng chín đỉnh phong, chỉ cách Trúc Cơ một bước ngắn. Công pháp hắn tu luyện là 'Huyền Thanh Quyết', một trong những công pháp thượng thừa của môn phái. Pháp kiếm trong tay hắn là 'Thanh Phong Kiếm', một thanh pháp khí trung phẩm đỉnh cao. Thực lực của hắn, so với Triệu Xà, mạnh hơn ít nhất năm lần. Ngày mai, ngươi tuyệt đối không được chủ quan."

Lâm Phong gật đầu: "Đa tạ Lục sư huynh đã nhắc nhở. Đệ hiểu rồi."

Những trận đấu còn lại của ngày hôm đó diễn ra không còn nhiều kịch tính. Tên tuổi của Lâm Phong đã trở thành một cái bóng quá lớn. Hai đối thủ tiếp theo của hắn, một người vừa lên đài đã trực tiếp nhận thua, người còn lại chỉ cầm cự được một chiêu rồi bị hắn đánh bay khỏi võ đài. Hắn dễ dàng tiến vào trận chung kết.

Ở phía bên kia, Vương Tuấn cũng thể hiện ra thực lực kinh người của mình. Hắn dường như đã trút hết mọi sự tức giận và屈辱 (khuất nhục) lên các đối thủ của mình. Mỗi một trận đấu, hắn đều dùng những chiêu thức vô cùng mạnh mẽ, áp đảo hoàn toàn đối phương, kết thúc trận đấu một cách nhanh chóng và tàn nhẫn, như để chứng tỏ ai mới là thiên tài thực sự của nội môn.

Cuối cùng, danh sách trận chung kết nhóm Nội Môn được công bố, không ngoài dự đoán của mọi người: Lâm Phong đối đầu Vương Tuấn.

Cả Thiên Huyền Tông lại một lần nữa sôi sục. Đây không còn là một trận đấu trong khuôn khổ Đại Bỉ nữa. Đây là cuộc chiến của ân oán cá nhân, là sự đối đầu của hai phe phái, là trận quyết đấu giữa một "truyền kỳ" mới nổi và một "thiên tài" đã được khẳng định.

Đêm trước trận chung kết, Lâm Phong không tu luyện. Hắn chỉ ngồi yên trong tĩnh thất, điều chỉnh lại trạng thái tinh thần của mình. Hắn biết trận chiến ngày mai sẽ vô cùng khốc liệt. Vương Tuấn chắc chắn sẽ dốc toàn lực, thậm chí có thể được Vương trưởng lão bí mật ban cho pháp bảo lợi hại nào đó. Hắn phải ở trong trạng thái đỉnh cao nhất.

Hắn lặng lẽ đến Linh Thú Viên. Con Bích Nhãn Kim Nghê dường như cảm nhận được tâm trạng của hắn, nó không quấy rầy, chỉ yên lặng nằm bên cạnh, một luồng sinh khí ấm áp, thuần khiết từ người nó tỏa ra, bao bọc lấy hắn, giúp tâm trí hắn trở nên tĩnh lặng như nước.

Cùng lúc đó, tại một tòa động phủ xa hoa trên một ngọn núi chính, Vương Tuấn đang đứng trước mặt Vương trưởng lão.

"Tuấn nhi," Vương trưởng lão nói, giọng âm trầm. "Ngày mai, không cần phải giữ tay nữa. Đây là một lá 'Kim Quang Phù', một món pháp bảo phòng ngự đỉnh cấp, có thể chặn được một đòn toàn lực của tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Ngoài ra, đây là 'Bạo Linh Đan', có thể trong một thời gian ngắn làm cho linh lực của con tăng lên gấp đôi. Dùng chúng để phế bỏ nó cho ta!"

Vương Tuấn nhận lấy hai món bảo vật, trong mắt lóe lên tia sáng độc ác. "Bá phụ yên tâm. Ngày mai, con sẽ khiến nó phải hối hận vì đã được sinh ra trên đời này!"

Mặt trời mọc, một ngày mới lại đến. Tiếng chuông hùng vĩ của Thiên Huyền Đài vang lên, báo hiệu ngày thi đấu cuối cùng đã bắt đầu.

Lâm Phong mở mắt. Đôi mắt hắn sâu thẳm, tĩnh lặng. Hắn đứng dậy, khoác lên mình bộ y phục màu xám, sải bước đi về phía võ đài trung tâm, nơi vạn người đang chờ đợi.

Ở phía đối diện, Vương Tuấn, tay cầm Thanh Phong Kiếm, sát khí ngùn ngụt, cũng đang bước lên.

Hai người, một bình tĩnh như vực sâu, một cuồng bạo như núi lửa, từ hai phía bước lên võ đài cao nhất. Trận chiến cuối cùng, sắp sửa bắt đầu.

More Chapters