LightReader

Chapter 25 - Chương 25: Cái Giá Của Vinh Quang và Nỗi Cô Độc Trên Đỉnh Cao

Đêm đó, Lâm Phong không ngủ.

Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ động phủ, chiếu lên những món bảo vật mà hôm nay hắn nhận được. Trúc Cơ Đan tỏa ra linh khí kinh người, Kinh Hồng Kiếm ẩn chứa kiếm ý sắc bén, và tấm lệnh bài bằng ngọc trắng có khắc hai chữ "Hạt Nhân" lặng lẽ nằm đó, như một minh chứng cho cuộc đời hắn đã hoàn toàn bước sang một trang khác.

Hắn ngồi đó, trong tĩnh thất rộng lớn và lạnh lẽo, nhưng không hề cảm thấy vui mừng. Tiếng reo hò, sự ngưỡng mộ của mấy vạn người trên Thiên Huyền Đài dường như là chuyện của một thế giới khác. Hắn đã thắng, nhưng chiến thắng này không mang lại cảm giác thỏa mãn, mà chỉ có một sự trống rỗng và mệt mỏi sâu sắc.

Hắn đến Thiên Huyền Tông không phải vì vinh quang. Hắn đến để tìm một câu trả lời, để đòi lại một món nợ máu. Nhưng giờ đây, hắn lại đang bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực của chính kẻ thù. Hắn có đãi ngộ của đệ tử hạt nhân, có sự công nhận của chưởng môn, có một liên minh chính trị vừa mới thành hình. Hắn đang có được tất cả những gì mà một đệ tử bình thường phải khao khát cả đời.

Nhưng cũng chính vì vậy, hắn cảm thấy mình còn cô độc hơn cả lúc ở Tạp Dịch Viện.

Ở nơi đó, hắn chỉ là một kẻ vô danh, có thể tự do làm những gì mình muốn. Hắn có một người bạn duy nhất là Trương Bàn Tử, người mà hắn có thể không cần đề phòng. Nhưng ở đây, trên Thúy Vân Phong này, mỗi một bước đi của hắn đều có vô số ánh mắt dõi theo. Ánh mắt ghen tị của đồng môn, ánh mắt dò xét của các trưởng lão, ánh mắt thù hận của phe cánh Vương Tuấn, và cả ánh mắt lạnh lùng, khó đoán của Tô Thanh Sương.

Không một ai biết được bí mật thực sự của hắn. Không một ai hiểu được nỗi đau và sự căm hận mà hắn chôn giấu trong lòng. Hắn giống như một diễn viên, đang phải sắm một vai diễn mang tên "kỳ tài luyện thể", một vai diễn mà hắn không biết mình có thể diễn được đến bao giờ.

Hắn nhìn lại nắm đấm của mình. Sức mạnh của Hỗn Độn Nhất Cảnh thật đáng sợ, nhưng nó cũng là một thanh đao hai lưỡi. Nó không thuộc về tiên, cũng chẳng thuộc về ma. Nó là một sự tồn tại dị biệt. Càng mạnh mẽ, hắn lại càng phải che giấu kỹ hơn, càng phải cô độc hơn trên con đường của mình.

"Vinh quang này... cũng chỉ là một cái lồng son mà thôi," hắn thì thầm trong đêm vắng.

Sáng hôm sau, khi hắn đang suy tư, một tiếng gọi quen thuộc từ bên ngoài động phủ vọng vào, kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ.

"Tiểu tử thối! Có ở trong đó không? Đại nhân vật rồi, đến thăm mà cũng không ra đón một tiếng sao?"

Lâm Phong sững sờ, rồi một nụ cười thật sự hiếm hoi mới xuất hiện trên môi hắn. Hắn vội vàng đi ra mở cửa. Ngoài cửa, Trương Bàn Tử đang thở hổn hển, cả người ướt đẫm mồ hôi, hai tay chống vào đầu gối.

"Bàn Tử ca! Sao huynh lại lên đây?" Lâm Phong ngạc nhiên hỏi.

"Ta mà không lên, có phải ngươi quên mất huynh đệ béo này rồi không?" Trương Bàn Tử vừa thở vừa nói, rồi chìa ra một cái gói giấy dầu. "Này, ta mang cho ngươi ít thịt thú rừng ta mới nướng. Ăn mấy thứ đan dược tiên khí đó mãi chắc cũng ngán rồi, phải có chút vị mặn của trần thế này vào mới là sống chứ!"

Lâm Phong nhận lấy gói thịt vẫn còn ấm, một luồng cảm xúc ấm áp lan tỏa trong lòng. Giữa thế giới đầy rẫy sự tính toán và giả tạo này, tình cảm đơn thuần của gã mập lại trở nên vô cùng quý giá. "Đa tạ huynh. Vào trong đi."

Trương Bàn Tử bước vào động phủ, mắt tròn xoe nhìn xung quanh. "Chậc chậc, đúng là nơi ở của đệ tử hạt nhân có khác. Hít một hơi thôi cũng thấy linh khí nó chui vào tận phổi. Sướng thật!"

Sau khi đã ngồi xuống, vẻ mặt của gã trở nên nghiêm túc. "Ta đến đây là có chuyện muốn nói với ngươi. Ngươi thắng rồi, rất oai phong. Nhưng đừng có vui mừng quá sớm. Leo càng cao, ngã càng đau. Người ở trên này, họ không đấu bằng nắm đấm đâu. Họ đấu bằng nụ cười, bằng những con dao giấu sau lưng. Đừng dễ dàng tin tưởng bất cứ ai, kể cả mấy tên mặt mày sáng sủa ở Luận Đạo Hội hôm trước."

Lâm Phong gật đầu, hắn biết Bàn Tử nói đúng.

"Vương Tuấn thua rồi, nhưng hắn sẽ không bỏ cuộc đâu. Hắn sẽ càng trở nên điên cuồng hơn. Ngươi phải cẩn thận," Bàn Tử dặn dò.

Hai người ngồi nói chuyện một lúc lâu. Lâm Phong lấy ra một bình Tụ Khí Đan thượng phẩm mà hắn được thưởng, đưa cho Trương Bàn Tử. "Huynh cầm lấy cái này đi. Ta bây giờ... không cần đến nó nữa."

Trương Bàn Tử trợn mắt, vội xua tay. "Không được, không được! Đây là đồ quý giá, ta sao có thể nhận?"

"Cứ cầm đi," Lâm Phong nói, giọng kiên quyết. "Chúng ta là huynh đệ."

Bốn chữ "chúng ta là huynh đệ" khiến cho gã mập sững lại, vành mắt hơi đỏ lên. Gã không từ chối nữa, cẩn thận nhận lấy bình đan dược, cất kỹ vào trong áo. "Được! Sau này có chuyện gì, cứ tìm ta. Tuy ta vô dụng, nhưng ở Thiên Huyền Tông này, tin tức của ta cũng không phải là chậm đâu."

Tiễn Trương Bàn Tử về, Lâm Phong cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút. Ít nhất, hắn vẫn còn một người bạn thực sự.

Cùng lúc đó, tại một động phủ xa hoa trên Kiếm Lai Phong.

"RẦM!"

Một chiếc bàn bằng ngọc thạch bị Vương Tuấn đấm cho vỡ nát. Hắn thở hổn hển, mái tóc rối bù, y phục xộc xệch, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu. Sự kiêu ngạo của một thiên tài đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự phẫn nộ và屈辱 (khuất nhục) của một kẻ bại trận.

Cửa phòng mở ra, Vương trưởng lão bước vào. Nhìn thấy bộ dạng của cháu mình, lão không những không an ủi, mà còn lạnh lùng quát:

"Nhìn bộ dạng của ngươi đi! Thất bại không đáng sợ. Đáng sợ là sau khi thất bại, ngươi lại trở nên như một con chó bại trận! Ngươi là cháu của Vương gia ta! Ngươi là thiên tài được môn phái bồi dưỡng! Đứng thẳng người lên cho ta!"

Những lời nói của Vương trưởng lão như những gáo nước lạnh dội vào mặt Vương Tuấn. Hắn sững lại, cơn tức giận điên cuồng dần lắng xuống, thay vào đó là một sự lạnh lẽo đến đáng sợ.

Hắn từ từ đứng thẳng dậy, đôi mắt đỏ ngầu nhìn bá phụ của mình. "Bá phụ nói đúng. Con đã quá xem thường hắn."

Sự thay đổi này khiến Vương trưởng lão có chút bất ngờ, nhưng cũng có chút hài lòng.

"Con sẽ không thua lần nữa," Vương Tuấn nói, giọng khàn đặc. Sự kiêu ngạo nông nổi đã biến mất, thay vào đó là một sự căm hận đã được nén lại thành một mũi dùi sắc bén. "Bá phụ, con muốn xin vào Huyết Sát Động bế quan ba tháng!"

Vương trưởng lão giật mình. "Huyết Sát Động? Con điên rồi sao? Nơi đó sát khí cực nặng, vào đó cửu tử nhất sinh!"

"Không vào đó, làm sao con có thể đuổi kịp hắn? Làm sao con có thể rửa sạch nỗi nhục ngày hôm nay?" Vương Tuấn gằn giọng. "Con thà chết trong đó, còn hơn là phải sống dưới cái bóng của một tên chăn thú!"

Nhìn thấy sự quyết tâm điên cuồng trong mắt cháu mình, Vương trưởng lão trầm mặc một lúc lâu, rồi gật đầu. "Được. Ta sẽ chuẩn bị cho con. Ba tháng nữa, trong Thái Cổ Bí Cảnh, con phải tự tay lấy lại tất cả những gì đã mất!"

Trở lại Thúy Vân Phong.

Lâm Phong ngồi trong tĩnh thất, trên tay là viên Tẩy Tủy Đan mà hắn đã thắng được ở Tạp Dịch Viện. Hắn đã hạ quyết tâm.

Ký ức về lời dặn dò của Trương Bàn Tử, hình ảnh về sự căm hận của Vương Tuấn, và cả ánh mắt sâu thẳm khó đoán của Tô Thanh Sương, tất cả lướt qua trong đầu hắn. Hắn hiểu con đường của mình rõ hơn bao giờ hết. Đó là một con đường mà hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.

Hắn mở nắp bình ngọc, một mùi hương thanh khiết lập tức lan tỏa khắp phòng. Hắn nhìn viên đan dược, ánh mắt không còn là sự háo hức, mà là một sự quyết tâm lạnh như băng.

Thái Cổ Bí Cảnh... Vương Tuấn... Chân tướng của Lâm gia...

Tất cả, hãy bắt đầu từ viên đan dược này.

Hắn không chút do dự, bỏ viên Tẩy Tủy Đan vào miệng. Một luồng năng lượng kinh người bùng nổ trong cơ thể hắn, bắt đầu một cuộc lột xác còn mạnh mẽ hơn cả lần trước.

More Chapters