LightReader

Chapter 31 - Chương 31: Kẻ Săn Mồi trong Hoang Dã Nguyên Thủy

Sau khi rời khỏi nhóm của Lục Trần, Lâm Phong hoàn toàn một mình đối mặt với thế giới màu máu này. Hắn không hề cảm thấy sợ hãi hay cô độc, ngược lại, một cảm giác tự do chưa từng có lại dâng lên trong lòng.

Không còn những ánh mắt dò xét, không còn những quy tắc gò bó, không cần phải che giấu hay diễn kịch nữa. Ở nơi này, chỉ có sự im lặng của một thế giới đã chết và quy luật sinh tồn nguyên thủy nhất.

Hắn hít một hơi thật sâu. Không khí ở đây không có linh khí thuần khiết, mà tràn ngập một luồng năng lượng hoang dại, hỗn loạn, mang theo mùi của đất đá và sự tang thương của thời gian. Đối với người khác, đó là không khí độc. Đối với hắn, đó lại là hơi thở của sự sống. Hắn cảm thấy từng tế bào trong cơ thể mình đang reo hò vui sướng, Hỗn Độn khí trong đan điền cũng lưu chuyển một cách hoạt bát hơn hẳn.

Nơi này... giống như là nhà của hắn vậy.

Lâm Phong đi bộ không mục đích một lúc lâu, dùng chính cơ thể mình để cảm nhận thế giới này. Cây cối ở đây đều có hình thù kỳ dị, thân cây đen nhánh, cứng như sắt đá, không có một chiếc lá nào. Dưới mặt đất, thỉnh thoảng lại có những loài nấm khổng lồ tự phát ra ánh sáng mờ ảo. Thỉnh thoảng, từ phía xa lại vọng đến những tiếng gầm rú không thuộc về bất kỳ loài thú nào mà hắn từng biết.

Hắn lấy ra cuộn da thú mà Tô Thanh Sương đã đưa. Mục tiêu của hắn rất rõ ràng: Đoạn Hồn Uyên. Nơi nguy hiểm nhất, cũng là nơi ẩn giấu cơ duyên lớn nhất. Nhưng trong cái thế giới không có mặt trời, không có phương hướng này, làm sao để tìm được nó?

Lâm Phong nhắm mắt lại. Hắn không dùng mắt để nhìn, mà dùng tâm để cảm nhận. Hắn từ từ lan tỏa Hỗn Độn khí của mình ra xung quanh, cảm nhận những luồng "Thái Cổ Ý Chí" vô hình trong không khí. Hắn nhanh chóng phát hiện, những luồng ý chí này không phân bố đồng đều. Có một hướng, chúng mỏng manh và rời rạc. Nhưng có một hướng khác, chúng lại vô cùng dày đặc và hỗn loạn, giống như một dòng sông vô hình đang chảy về một cái vực sâu không đáy.

"Chính là hướng đó."

Hắn mở mắt ra, trong mắt lóe lên một tia sáng. Hắn đã có phương hướng. Hắn bắt đầu sải bước, thân hình nhanh nhẹn lướt đi trên vùng đất cằn cỗi.

Đi được khoảng nửa ngày, hắn đột nhiên dừng lại. Đôi tai hắn khẽ động. Hắn nghe thấy tiếng động lạ từ dưới lòng đất.

"Ầm! Ầm!"

Mặt đất trước mặt hắn đột nhiên rung chuyển dữ dội. Một cái đầu khổng lồ, phủ đầy vảy sắt màu xám tro, từ dưới đất chui lên. Nó có hình dáng giống một con thằn lằn, nhưng to lớn hơn gấp mấy chục lần, hai mắt đỏ ngầu, và cái miệng đầy những chiếc răng nhọn hoắt.

"Thiết Giáp Địa Long!" Lâm Phong nhận ra con thú này qua những ghi chép mà Tôn đại thúc đã cho hắn xem. Đây là một loại hung thú thái cổ cực kỳ khó đối phó, lớp vảy của nó cứng hơn cả sắt đen, sức mạnh vô địch, lại có thể độn thổ di chuyển.

Con Địa Long gầm lên một tiếng, cái đuôi dài như roi sắt quật mạnh xuống đất, tạo thành một cái rãnh sâu, rồi lao về phía Lâm Phong như một chiếc xe tăng hạng nặng.

Lâm Phong không lùi bước. Ánh mắt hắn không có sự sợ hãi, mà ngược lại còn bùng lên một ngọn lửa chiến ý hừng hực. Đây chính là cơ hội hoàn hảo để hắn thử nghiệm sức mạnh thực sự của Hỗn Độn Nhất Cảnh mà không cần phải giữ tay.

Hắn dậm mạnh chân, mặt đất dưới chân hắn nứt ra, cả người cũng lao về phía con Địa Long.

Một người một thú, cứ như vậy trực diện va chạm vào nhau.

"BOOM!"

Một tiếng nổ kinh người vang lên. Lâm Phong dùng chính nắm đấm của mình để đối đầu với cái đầu cứng như sắt của con Địa Long. Kết quả, cả hai đều bị đẩy lùi lại mấy trượng. Con Địa Long bị choáng váng, cái đầu to lớn lắc lư. Còn Lâm Phong chỉ cảm thấy cánh tay hơi tê dại, nhưng không hề hấn gì.

"Thân thể của ta... đã mạnh đến mức này rồi sao?" Hắn kinh ngạc.

Con Địa Long nổi điên vì bị một sinh vật nhỏ bé chặn lại. Nó há cái miệng to như chậu máu ra, một quả cầu năng lượng màu vàng đất nhanh chóng ngưng tụ lại rồi bắn về phía Lâm Phong.

Lâm Phong không né. Hắn lại tung ra một quyền. Lần này, trên nắm đấm của hắn, một luồng khí màu xám đen mờ ảo xuất hiện.

Cú đấm của hắn va chạm với quả cầu năng lượng. Không có tiếng nổ lớn. Chỉ thấy quả cầu năng lượng màu vàng đất, sau khi chạm vào nắm đấm của Lâm Phong, đã nhanh chóng bị ăn mòn, phân giải, rồi biến mất hoàn toàn. Sức mạnh của Hỗn Độn đã trực tiếp hóa giải nó về trạng thái năng lượng nguyên thủy nhất.

Con Địa Long hoàn toàn hoảng sợ. Nó không hiểu tại sao đòn tấn công mạnh nhất của mình lại vô hiệu. Bản năng sinh tồn trỗi dậy, nó quay đầu, định chui xuống đất để bỏ chạy.

"Muốn chạy?" Lâm Phong cười lạnh. Hắn sẽ không để cho "chất dinh dưỡng" này chạy thoát.

Hắn dùng hết sức bình sinh, thân hình nhanh như một tia chớp, trong nháy mắt đã xuất hiện trên lưng con Địa Long. Hắn vận chuyển toàn bộ Hỗn Độn khí dạng lỏng trong đan điền, dồn hết vào một cú đấm.

"Kim Cương Trụy – Hỗn Độn Phá!"

Hắn gầm lên, đấm thẳng vào chỗ nối giữa đầu và cổ của con Địa Long, nơi lớp vảy có vẻ mỏng manh nhất.

Một cảnh tượng kinh hoàng diễn ra. Nắm đấm của hắn không chỉ mang theo sức mạnh vật lý. Luồng Hỗn Độn khí bá đạo đã xuyên qua lớp vảy cứng rắn, trực tiếp phá hủy kết cấu sinh mệnh bên trong.

Con Thiết Giáp Địa Long khổng lồ cứng đờ tại chỗ. Ánh sáng trong đôi mắt đỏ ngầu của nó nhanh chóng tắt đi. Cả cơ thể to lớn của nó đổ ầm xuống đất, tạo nên một trận động đất nhỏ.

Lâm Phong đáp xuống đất, hơi thở có chút dồn dập. Cú đấm vừa rồi đã tiêu hao gần ba phần sức lực của hắn, nhưng thành quả lại vô cùng mỹ mãn.

Hắn bước tới, dùng tay không xé rách lớp vảy trên đầu con thú, tìm kiếm một lúc rồi lấy ra một vật. Đó là một viên tinh hạch to bằng nắm tay, có màu vàng đất, nhưng bên trong lại lấp lánh những tia sáng màu xám đen của Thái Cổ Ý Chí.

"Đây là... Thái Cổ Tinh Hạch?" Lâm Phong sững sờ. Nó khác hoàn toàn với yêu đan của những yêu thú bên ngoài. Nó không chỉ chứa đựng năng lượng, mà còn chứa đựng cả một phần ý chí và sinh mệnh bản nguyên của con thú. Đây mới thực sự là bảo vật của bí cảnh!

Hắn không chút do dự, ngồi ngay tại chỗ, đặt viên tinh hạch vào lòng bàn tay, vận chuyển Hỗn Độn Quy Nguyên Quyết. Một lực hút kinh người tỏa ra, viên tinh hạch nhanh chóng tan ra, hóa thành một dòng năng lượng vô cùng tinh thuần và cổ xưa, chảy vào cơ thể hắn.

Hắn cảm nhận được Hỗn Độn khí của mình đang reo hò vui sướng, linh hồn của hắn cũng được củng cố và lớn mạnh hơn. Hắn đã tìm ra con đường tu luyện nhanh nhất ở nơi này: săn giết hung thú thái cổ, thôn phệ tinh hạch của chúng!

Khi hắn đang đắm chìm trong cảm giác sức mạnh tăng lên, hắn đột nhiên cảm nhận được có người đang đến gần. Hắn vội vàng thu liễm lại khí tức, ẩn mình sau xác của con Địa Long.

Từ xa, một nhóm năm người đang chật vật chiến đấu với một con Thiết Giáp Địa Long khác. Đó chính là nhóm của Lục Trần và Kỷ Vân. Họ phối hợp với nhau, dùng kiếm khí, pháp thuật tấn công liên tục, nhưng cũng chỉ có thể để lại những vết xước trên lớp vảy của con thú, trông vô cùng vất vả.

Lâm Phong lặng lẽ quan sát. Trận chiến mà hắn chỉ mất không đến một nén nhang để kết thúc, thì bọn họ có lẽ phải mất cả một canh giờ và tiêu hao rất nhiều sức lực mới có thể giải quyết được. Sự khác biệt về sức mạnh trong môi trường này là quá lớn.

Hắn không ra tay giúp đỡ. Hắn và họ đã chọn những con đường khác nhau. Hắn không muốn bại lộ quá nhiều thực lực của mình.

Sau khi nhóm của Lục Trần đi khuất, Lâm Phong mới đứng dậy. Hắn nhìn về phía sâu trong vùng đất đỏ, nơi mà hắn cảm nhận được luồng Thái Cổ Ý Chí ngày một nồng đậm. Đó là hướng của Đoạn Hồn Uyên.

Hắn siết chặt nắm đấm, trong mắt tràn đầy sự tự tin và một ngọn lửa săn mồi.

Thế giới này, đối với người khác là một vùng đất chết. Nhưng đối với hắn, nó là một bãi săn khổng lồ. Và hắn, chính là kẻ săn mồi đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn.

Cuộc đi săn thực sự, bây giờ mới bắt đầu.

More Chapters