LightReader

Chapter 10 - TIẾNG CƯỜI TRẺ THƠ, HẠNH PHÚC LÀNG BIÊN ẤP

Một năm sau đêm Nguyệt Thực Toàn Phần huyền ảo ấy, khi đất trời Hoang Giới đã hấp thụ trọn vẹn nguồn linh khí dồi dào và vạn vật như được tiếp thêm một luồng sinh khí mới, tại ngôi làng nhỏ bé nép mình bên bìa rừng gần Tà Dương Tộc, một tiếng khóc trẻ thơ trong trẻo, mạnh mẽ cất lên, xé tan sự tĩnh lặng của buổi sớm mai, báo hiệu một sinh mệnh mới đã chào đời, mang theo niềm hy vọng và ánh sáng cho vùng đất biên ải.

Trong căn nhà gỗ đơn sơ nhưng ấm cúng, Lạc Anh nằm trên giường, mồ hôi lấm tấm trên trán nhưng gương mặt lại rạng ngời một niềm hạnh phúc viên mãn khó tả. Bên cạnh nàng, Dạ Thần vụng về nhưng đầy cẩn trọng và yêu thương ôm lấy một hài nhi bé bỏng còn đỏ hỏn, được quấn trong tấm tã lụa mềm mại nhất mà chàng tìm được. Đứa bé khẽ mở đôi mắt to tròn, đen láy và long lanh như hai giọt sương sớm, trong veo không một chút gợn, ngơ ngác nhìn cha mẹ mình, rồi bất chợt nở một nụ cười không răng thật đáng yêu.

"Lạc Anh, nàng xem này, con chúng ta... con chúng ta thật sự rất đáng yêu!" Dạ Thần xúc động, giọng nói có chút run run, bàn tay to lớn của chàng khẽ chạm vào má phúng phính của con. "Nàng thấy... chúng ta nên đặt tên cho con là gì đây để xứng với sự kỳ diệu này?"

Lạc Anh mỉm cười yếu ớt, ánh mắt trìu mến không rời khỏi sinh linh bé bỏng. Nàng suy nghĩ một lát, rồi khẽ nói với Dạ Thần, giọng đầy dịu dàng và chứa chan tình mẫu tử:

"Được sự ưu ái từ chàng, để thiếp được đặt tên cho con có được không?" Thấy Dạ Thần gật đầu lia lịa, ánh mắt cũng ngập tràn yêu thương, nàng nói tiếp, "Chúng ta... chúng ta đặt tên cho cô bé là Uyển Nhi, được không chàng? Thiếp mong con gái chúng ta lớn lên sẽ xinh đẹp, dịu dàng và thông tuệ, như ánh trăng hiền hòa, như đóa hoa uyển chuyển, mang lại niềm vui và sự an lành."

Dạ Thần ngẫm nghĩ rồi mỉm cười rạng rỡ, một nụ cười hạnh phúc nhất mà Lạc Anh từng thấy ở chàng:

"Uyển Nhi... Hay lắm! Một cái tên rất hay, rất đẹp, tựa như chính nàng vậy, Lạc Anh à. Con gái của chúng ta, tiểu Uyển Nhi."

Lời nói chân thành của Dạ Thần khiến trái tim Lạc Anh ngập tràn sự ấm áp và hạnh phúc. Họ cùng nhau ngắm nhìn tiểu Uyển Nhi, đứa con gái bé bỏng, kết tinh tình yêu của họ giữa chốn Hoang Giới xa xôi này, một minh chứng cho những ngày tháng hạnh phúc họ đã cùng nhau trải qua.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, như dòng suối chảy mãi không ngừng. Trải qua những năm tháng êm đềm, ngôi làng nhỏ mà Dạ Thần và các thị vệ trung thành cùng nhau xây dựng ngày một thêm khang trang, đông đúc hơn. Những căn nhà gỗ mới được dựng lên san sát nhau, vững chãi và ấm cúng. Những mảnh vườn rau xanh mướt quanh nhà, những giàn hoa leo đủ màu sắc mà Lạc Anh và những người phụ nữ khác trong làng chăm sóc, tạo nên một khung cảnh thật yên bình. Các thị vệ, sau khi quyết định ở lại cùng Dạ Thần, cũng đã lần lượt tìm được ý trung nhân của mình – có người là những cô gái hiền lành ở các bộ tộc lân cận mà họ quen biết trong những chuyến đi trao đổi hàng hóa, có người lại nên duyên với những nữ tử Tà Dương Tộc có tư tưởng cởi mở, bằng lòng với cuộc sống bình dị, tự do tự tại nơi đây. Ngôi làng giờ đây không chỉ là nơi trú ẩn, mà đã thực sự trở thành một mái ấm, một cộng đồng nhỏ gắn bó, đùm bọc và yêu thương lẫn nhau.

Uyển Nhi, cô con gái rượu của Dạ Thần và Lạc Anh, giờ đây đã tròn một tuổi. Nhờ được thụ thai và nuôi dưỡng trong giai đoạn linh khí đất trời dồi dào sau kỳ Nguyệt Thực, lại thêm dòng máu có phần đặc biệt từ cả cha lẫn mẹ, cô bé phát triển nhanh nhẹn và cứng cáp hơn hẳn những đứa trẻ bình thường. Mới một tuổi, Uyển Nhi đã bụ bẫm, đáng yêu, đã biết vịn vào thành giường, vào chân cha mẹ để cố gắng đứng dậy, lẫm chẫm những bước đi đầu tiên còn chưa thực sự vững vàng nhưng lại đầy vẻ thích thú và kiên quyết, thỉnh thoảng lại bật cười ngã vào vòng tay cha mẹ. Cô bé bi bô gọi tiếng "cha", tiếng "mẹ" một cách rõ ràng, đôi mắt đen láy, long lanh luôn ánh lên vẻ tinh nghịch và tò mò vô hạn với thế giới xung quanh, mang lại niềm vui và tiếng cười không ngớt cho cả gia đình và những người dân trong làng.

Một buổi sáng đẹp trời, nắng vàng rải nhẹ trên những mái nhà gỗ còn đẫm sương đêm, Dạ Thần khoác lên mình bộ y phục đi săn bằng da thú gọn gàng, lưng đeo cây cung gỗ lim quen thuộc, tay xách chiếc rìu sắc bén đã được mài giũa cẩn thận. Chàng cúi xuống hôn lên trán Uyển Nhi đang được Lạc Anh bế trên tay, con bé khanh khách cười, cố dùng bàn tay nhỏ xíu níu lấy chòm râu lún phún mới nhú của cha.

"Tiểu Uyển Nhi ngoan, ở nhà với mẹ nhé. Cha phải đi ra ngoài đốn ít củi khô, tiện thể xem có kiếm được vài con thỏ rừng hay lợn rừng béo tốt về cho cả nhà mình và mọi người trong làng không." Chàng quay sang Lạc Anh, ánh mắt dịu dàng và đầy tin cậy: "Nàng ở nhà trông con cẩn thận, chờ ta trở về."

Lạc Anh mỉm cười, bàn tay mềm mại khẽ chỉnh lại cổ áo cho Dạ Thần. Nàng cầm lấy bàn tay bé xíu của Uyển Nhi, vẫy vẫy về phía chàng:

"Uyển Nhi ơi, chào cha đi nào con. Chúc cha đi săn may mắn, mang nhiều thịt ngon về nhé!"

Hai mẹ con họ đứng trước cửa, vẫy tay nhìn theo bóng Dạ Thần cùng vài người thị vệ thân tín, những người anh em đã cùng chàng vào sinh ra tử, khuất dần vào trong khu rừng già rậm rạp, nơi ẩn chứa cả những nguồn sống lẫn những hiểm nguy không thể lường trước.

Sau những ngày dài chờ đợi, thấp thỏm mong ngóng, cuối cùng Dạ Thần và tốp thị vệ cũng trở về, không chỉ mang theo những bó củi lớn chất đầy xe kéo mà còn có cả mấy con thỏ rừng béo mẫm và một con lợn rừng khá to, đủ cho cả làng có một bữa ăn tươi. Không khí trong làng lại trở nên vui vẻ, náo nhiệt hẳn lên.

Tối đó, Dạ Thần xắn tay áo, cùng các thị vệ nhóm một đống lửa lớn giữa sân chung của làng. Chàng nhìn Lạc Anh với ánh mắt lấp lánh niềm vui, giọng đầy tự hào và có chút trêu chọc:

"Lạc Anh, hôm nay ta sẽ đãi nàng một món nướng đặc biệt! Không phải cá như lần trước đâu nhé, mà là thỏ rừng nướng theo công thức bí truyền của ta, tẩm ướp với những loại lá thơm chỉ có ở rừng sâu này! Nàng sẽ phải 'hốc mồm' kinh ngạc về món này của ta cho xem!"

Lạc Anh bật cười khúc khích, tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc ngân nga trong đêm. Nàng tiến lại gần, duyên dáng giúp Dạ Thần chuẩn bị gia vị, ánh mắt nhìn chàng đầy âu yếm:

"Tất nhiên rồi, thiếp luôn tin vào tài nghệ của chàng. Chàng có biết không, năm đó, cũng chính vì món cá nướng tưởng chừng đơn giản nhưng lại mang hương vị đặc biệt của chàng mà thiếp đã 'đem lòng yêu' đó. Và rồi, cũng vì 'say mê' tài nấu nướng và sự chân thành của chàng mà thiếp đã nguyện ý 'hạ sinh' cho chàng cô con gái Uyển Nhi đáng yêu, thông minh này đây." Lời nói đùa vui nhưng chan chứa tình cảm sâu nặng của Lạc Anh khiến Dạ Thần không khỏi có chút ngượng ngùng. Đôi má chàng ửng hồng lên một cách đáng yêu, chỉ biết cười khẽ, không nói thêm câu gì, lặng lẽ tập trung vào việc ướp thịt thỏ, cố gắng làm cho nó trở nên hoàn hảo nhất.

Đêm đó, cả ngôi làng nhỏ lại có một bữa tiệc tưng bừng. Họ không chỉ ăn mừng chiến lợi phẩm sau chuyến đi săn mà còn là để chúc mừng tiểu Uyển Nhi tròn một tuổi, một cột mốc quan trọng của một đời người. Tiếng cười nói, tiếng cụng ly (bằng những chiếc cốc gỗ tự đẽo, đựng thứ rượu trái cây rừng do chính tay những người phụ nữ trong làng ủ), tiếng hát ca của các thị vệ và gia đình họ vang vọng khắp không gian, hòa cùng tiếng đàn môi réo rắt, lúc trầm lúc bổng của một chàng trai Tà Dương Tộc vừa mới làm rể trong làng. Những món ăn tuy dân dã – thịt thỏ nướng, thịt lợn rừng quay, rau rừng luộc chấm muối vừng – nhưng được chế biến bằng cả tấm lòng và chia sẻ cùng nhau, đã khiến mọi người ăn uống một cách ngon lành và vui vẻ chưa từng thấy.

Sau một đêm tiệc tùng dài, khi mọi người đã thấm mệt và lần lượt trở về nhà nghỉ ngơi, không gian lại lắng đọng trở lại, trả lại vẻ yên bình vốn có của núi rừng Hoang Giới. Chỉ còn tiếng gió khẽ xào xạc thổi qua những rặng cây xanh um quanh làng, tiếng những chiếc lá khô l playfully lắt cắt trên mặt đất khi có cơn gió thoảng qua, và đâu đó xa xa, tiếng chim cú mèo khắc khoải gọi bạn từ trong rừng sâu thẳm. Dạ Thần ôm Lạc Anh và tiểu Uyển Nhi đang say ngủ trong lòng, lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao của Hoang Giới, một bầu trời trong vắt không chút vẩn đục. Một chuỗi dài những ngày tháng hạnh phúc, một mối tình tưởng chừng như vô tình gặp gỡ giữa chốn hoang sơ, nay đã đơm hoa kết trái, trở thành một đôi uyên ương nên chồng nên vợ, có với nhau một mái ấm và một cô con gái xinh xắn, lanh lợi. Đây có lẽ là những gì mình hằng mong ước, một cuộc sống bình dị nhưng tràn đầy yêu thương, Dạ Thần thầm nghĩ, lòng ngập tràn một sự bình yên và mãn nguyện sâu sắc.

Nhưng chàng không biết rằng, và có lẽ cũng không muốn biết rằng, sự bình yên này, hạnh phúc này, mong manh biết dường nào trước những cơn sóng ngầm đang âm thầm cuộn chảy từ Tàng Vân Tông xa xôi, nơi những âm mưu và lòng đố kỵ đang chờ ngày bùng phát.

More Chapters